Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

FOREIGN RELATIONS OF THE UNITED STATES 1969-1976 Part 9 Memorandum of Conversation Saigon, December 19, 1972 (Continued)

FOREIGN RELATIONS OF THE UNITED STATES 1969-1976
VIETNAM OCTOBER 1972 - JANUARY 1973
(FOREIGN RELATIONS of THE UNITED STATES, 1969-1976 Vol. IX, Vol. X)
Documents Excerpts for the Strategic Studies for The Republic of Vietnam



Part 1: “We believe that peace is at hand", Letter From President Nixon to South Vietnamese President Thieu, Message From the Ambassador to Vietnam (Bunker) to the President’s Deputy Assistant for National Security Affairs (Haig), Preface.
Part 8:  Memorandum of Conversation1 Saigon, December 19, 1972.
Part 9 Memorandum of Conversation Saigon, December 19, 1972 (Continued)

744   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX The reasons why Hanoi wanted to maintain its troops in the south were clear. A case could be made that the political concessions that Hanoi made also make it imperative that they maintain forces in the south to be sure that the NLF, the VC or the PRG, whatever nomenclature was given to the communist indigenous elements, would not be totally destroyed by the GVN. Beyond that, however, it is evident that the North Vietnamese forces had to provide the strength to expand communist control because indigenous guerrillas had no hope of doing so. It was evident in 1968 that they lacked the power but, more importantly, this past spring they failed totally in carrying out their end of Hanoi’s strategy to overcome the GVN. President Thieu should think carefully about this current situation. In the early 1960s, President Diem with far less political and actual power than President Thieu was able to contain guerrilla warfare by indigenous forces and, in fact, was winning the struggle against subversion. For this very reason, Hanoi opted to reenforce** indigenous guerrillas in the south and ultimately to undertake a mix of conventional and guerrilla activity. Now the situation was reversed. President Thieu, with U.S. help, had been able to defeat large scale North Vietnamese reenforcement*** of a greatly weakened South Vietnamese communist infrastructure. The very fact of this defeat had resulted in a conscious decision by Hanoi to negotiate and to again return to guerrilla warfare. President Thieu, with his Army, police and security forces would be more than a match for the enemy in this kind of a struggle. In fact, President Thieu should welcome this shift in Hanoi’s strategy as a major victory which indeed it is. Recent events in MR1 confirm that the conventional battle against a heavily equipped North Vietnamese invading force was far more risky than the kinds of battles that have been so successfully waged in the Delta. Thus, it was Hanoi’s failure that has caused it to shift to a less effective combat strategy and, if anything, progress made in South Vietnam since 1965 and especially under the Vietnamization Program which commenced in 1969 should absolutely guarantee President Thieu’s success if he has the will and wisdom to recognize his current advantage. President Thieu nodded and agreed that he felt confident the GVN could indeed easily stamp out a guerrilla insurgency. General Haig continued that what was important for President Thieu to remember is that President Nixon was not naive about Hanoi’s intentions. There were, however, considerations which President Thieu must understand if the U.S. and Saigon were to prevail. The facts are simple. For the past four years, General Haig, Dr. Kissinger and President Nixon have been the principal personalities in the U.S. Government who have worked against a majority consensus to discontinue the struggle and 339370/428S/80004 December 14–29, 1972
745 terminate support for President Thieu. As early as October 1970, President Nixon was uniformly counseled by his Cabinet and his Congressional Leadership to cut U.S. losses in Southeast Asia and to withdraw from the conflict. Despite this counsel, President Nixon rallied the American people to continue the struggle and justify the sacrifices of the then 49,000 American dead. Since that time, President Nixon has moved against this consensus in his government and his Congress to react vigorously at the time of Cambodia in May of 1970, in Laos in the spring of 1971 and, finally, to react even more violently despite his upcoming election when he mined and bombed North Vietnam in the wake of Hanoi’s massive invasion in March of 1972. President Nixon had been able to execute these acts by staying just one step ahead of his domestic opponents throughout the past year. This last October, at a time when the American people were greatly distressed at President Thieu’s handling of his Presidential elections, General Haig and President Thieu worked out a strategy in Saigon which enabled President Nixon to overcome an inevitable cutoff of support to President Thieu. General Haig and President Thieu worked out a strategy which culminated in the revelations of January of this year during which the secret negotiations with Hanoi were revealed by Dr. Kissinger and a new forthcoming political proposal was tabled. This strategy defused U.S. critics and enabled President Nixon to continue to support the war through this past spring and beyond the decisions of May 8th. It was evident to President Nixon as early as last spring that somehow a new basis would have to be found to enable him to continue with the conflict. The old rationale and logic was no longer adequate for continued U.S. sacrifice and support. Thus, President Nixon instructed Dr. Kissinger, in July of 1972, to work intensively in an effort to achieve an agreement with Hanoi. And by October of this year, when the full results of the decisions of May 8 began to be felt in North Vietnam, Hanoi finally offered a workable proposal. President Nixon now firmly believes that this proposal which meets our minimum requirements of October 1970 and January and May of 1972 cannot be rejected. Frankly, President Nixon could not understand how President Thieu could be insisting on guarantees which exceeded the joint U.S.–GVN proposals of two years earlier now that a settlement was within grasp. Nevertheless, the simple facts are these. Unless the U.S. finds an entirely new basis to justify the sacrifices that the American people have been asked to bear, there is no hope that the American Congress will be willing to continue to do so. Thus, it is not because we are naïve and expect that peace will automatically follow the agreement; rather precisely the opposite motivations underlie President Nixon’s desire to have President Thieu’s concurrence in the proposal. It is the President’s 339370/428S/80004
746   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX
view and one shared by Dr. Kissinger and General Haig that if we have an agreement, then those elements in the U.S. who have long supported the war effort and President Thieu will be able to claim, with obvious justification, that they have been right all along and that continued support for Thieu has finally brought Hanoi to the peace table. With this agreement, the anticommunist elements in America will have a sense of pride in what has been done up until now and, more importantly, the American people can rally behind an agreement which has been achieved through the President’s persistence in doing the correct thing. With this renewed sense of pride, the American people will be willing to make whatever sacrifices are necessary to insure that the agreement succeeds. Thus, continued support, economic and military, for South Vietnam will be assured. But even more importantly, should Hanoi violate the agreement, then the legal, psychological and patriotic basis will exist for prompt and brutal U.S. retaliation. Without this kind of modified platform, President Nixon cannot hope to retain Congressional support in the U.S. In recent weeks, the elements in the American Congress who have traditionally supported President Thieu have turned against him. Such leading Hawks as Barry Goldwater, Senator Stennis and Representative Hebert have told President Nixon that they will lead the fight to cut off support to President Thieu should you* surface as the sole obstacle to peace. The facts are indeed simple. President Thieu cannot rationally deprive President Nixon of the platform he must have to continue to support President Thieu. Were he to do so, the outcome would be inevitable and prompt a total cutoff of U.S. support. This is not the desire of President Nixon and is not presented to President Thieu as a threat but merely a recitation of simple objective reality. Careful analysis of the current agreement confirms the following. Contrary to President Thieu’s allegations, there is no language in the draft agreement which authorizes the continued presence of North Vietnamese troops in the South. On the other hand, we do not believe that it is essential that there be a specific prohibition, given the other interlocking aspects of the agreement which affect the troop issue. The fact that infiltration of men and material is specifically prohibited, that North Vietnamese troops must withdraw from Laos and Cambodia and that the DMZ must be respected all demand that the agreement be specifically violated if Hanoi is to maintain a viable North Vietnamese force in the south. More importantly, however, President Thieu, within the provisions of the agreement, has been armed with adequate leverage to force Hanoi and PRG compliance with the demobilization provisions. For example, President Thieu retains between 30,000 and 40,000 political prisoners, an asset of major concern to Hanoi. These prisoners can be released as a direct condition of confirmed demobilization.
339370/428S/80004December 14–29, 1972
747 Of equal importance is President Thieu’s ability to govern in the political process in direct proportion to Hanoi’s willingness to demobilize or displace its forces in the south. This should be carefully considered by President Thieu. Certainly, over the past eight weeks, he has clearly enunciated the principle that Hanoi has no right to be in the South. Furthermore, President Nixon has committed himself to support this same principle, in a speech after the settlement or in a statement following a meeting with President Thieu in the wake of an agreement. Thus, the principle is clearly established in the eyes of the world. President Thieu has the leverage to insist on its implementation and there are interlocking provisions within the agreement itself to make the principle binding. President Thieu has also been repeatedly assured by President Nixon that should Hanoi fail to demobilize or relocate its troops, this will provide a firm basis to delay on any political provisions, including the creation of the committee or ultimately the initiation of national elections. President Nixon has also stated that he will support President Thieu should this situation develop. Thus, President Thieu himself is the deciding and governing factor and has all the assets to insure the ultimate withdrawal or neutralization of North Vietnamese forces. More importantly, it is clear that if Hanoi opts to maintain these forces in the South and is unwilling to risk a violation against which the U.S. will retaliate, these forces must be attritted. Finally, it is inconceivable that Hanoi will be able to maintain indefinitely forces in the south which cannot be replenished or rotated and which have no hope for ultimate return to their homeland. How can the morale, let alone the fighting spirit of such an expeditionary force be sustained? President Thieu agreed that he could more than manage a North Vietnamese expeditionary force under these conditions. General Haig concluded by again emphasizing the absolute essentiality of changing the fundamental character of the conflict in such a way that a whole new basis can be found for U.S. support. It is President Nixon’s considered judgement that this basis is provided for through the draft agreement which includes the minimum demands listed earlier in the discussion. President Thieu then asked General Haig to tell him exactly where the draft agreement now rested. General Haig proceeded to go through the draft agreement as of December 12, explaining the following:—The language of the revised preamble, reviewing the proposed three document signature alternative.—Revised language of Chapter I on which the U.S. seeks to return to the November 23rd version.—The controversy over the term “destroyed” in Article 7 of Chapter II.
339370/428S/80004
748   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX—The DRV effort to telescope three months to two months in Article 8(c) of Chapter III.—The language controversy in Article 12(b) of Chapter IV.—The DRV attempt to delete “as soon as possible” in the last sentence of Article 3.—The DRV modification to Chapter V on the DMZ.—The DRV proposal to modify Article 20(a) of Chapter VII. General Haig then recapitulated the existing divergencies between the U.S. and DRV as of General Haig’s departure from Washington. These included:—Controversy over the DMZ (Article 15).—Procedures for signature of the agreement.—The controversy over the translation of “promote” in Article12(b), and the DRV insistence on linking the Protocols in the agreement to Article 12(b).—DRV wish to change three months to two months in Article 8(c).—DRV effort to remove Indonesia from the ICCS. General Haig then reviewed the questions raised by the DRV on December 13th in which the DRV opened several additional issues in the guise of an experts’ meeting that took place prior to the negotiating session. These included:—The change in the preamble to show that the U.S. and DRV act with the concurrence of rather than in concert with their allies.—Deletion of the title of the Republic of Vietnam throughout the text, except in one article.—In Article 7, deletion of the word “destroyed.”—In Article 20(a), a change in language which would have the effect of highlighting the parties’ specific obligations under the 1954 and 1962 Accords.—Efforts to provide for in the understandings the withdrawal of all U.S. civilians and the release within 60 days of civilian detainees held by the GVN. General Haig then explained in detail the differences between the U.S. and DRV on the ICCS and two and four party Protocols. President Thieu stated that he understood General Haig’s concerns and pointed out that General Haig had to understand that President Thieu had the responsibility for the security of the people of South Vietnam, and, therefore, had an obligation to improve the agreement to the degree possible. He then asked if General Haig [Hanoi] would be willing to accept it. General Haig stated that no one could be sure but that most of the minimum provisions that General Haig had just outlined had at one time or another been accepted by Hanoi and, therefore,
339370/428S/80004 December 14–29, 1972
749 if Hanoi decided to settle, it would most likely be willing to settle on these terms. President Thieu then asked whether Hanoi would actually accept withdrawal from Laos and Cambodia. General Haig pointed out that the specific language of the agreement explicitly required the total withdrawal of North Vietnamese forces from both Cambodia and Laos. The time sequence, however, was still not firmly settled. In Laos we had been assured of a ceasefire within 20 days compressed from the original 30 days. The U.S. would continue to try to compress this further to ten days and following the ceasefire Hanoi was obligated to withdraw its forces. In the discussions between the Pathet Lao and the Royal Laotian Government discussions were directed toward withdrawal of all foreign forces within sixty days of the ceasefire. General Haig noted that he would be speaking with Prime Minister Souvanna the following day and would urge him to compress this time even further. More importantly, he would urge Souvanna to not accept any political provisions or to not withdraw allied foreign forces until the North Vietnamese withdrawals were underway. In the case of Cambodia, withdrawal provisions are less finite. Hanoi has stated that it cannot dictate to the parties there since other factors are involved. On the other hand, it has given the United States firm assurances that with the ceasefire in South Vietnam there is no need for the conflict to continue in Cambodia. The U.S. in turn has put Hanoi on notice that any change in the military balance in Cambodia following the ceasefire in South Vietnam would be interpreted as an abrogation of the overall agreement. This understanding will be appendixed to the basic agreement. Furthermore, the United States has warned Hanoi that all U.S. air assets in Southeast Asia can be concentrated in Laos and Cambodia if the fighting does not terminate there. Finally, the U.S. would press for a cessation of offensive operations in Cambodia within 48 hours of a ceasefire in South Vietnam. President Thieu then asked if Hanoi agreed to withdraw its troops from Cambodia and Laos to North Vietnam. General Haig stated that the discussions were explicit and that the provisions of the agreement prevented he movement of troops in these two countries into South Vietnam. President Thieu then asked what kind of international supervision would exist in Laos and Cambodia. General Haig stated that we now visualize reestablishing the ICC as established in the earlier Accords and President Thieu noted that the ICC had been ineffective before and wondered how it could be effective now. General Haig stated that the U.S. was not naive about this issue and therefore we would retain a unilateral U.S. surveillance reconnaissance capability which would permit up to 40 flights a day to ensure that the North Vietnamese were being withdrawn and that violations were not occurring. Only in this way could proper supervision be ensured. Experience had certainly shown
339370/428S/80004750   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX that no international body could prevent violations if the intent to do so existed. President Thieu asked General Haig to explain again how we could get the North Vietnamese troops withdrawn from South Vietnam if the agreement lacked specific provision for their withdrawal. General Haig stated that the interlocking provisions of the agreement which were explicit about infiltration, the use of Laos and Cambodia territory and base areas, and the demobilization principle were the clear vehicle. Furthermore, as General Haig outlined earlier all the leverage was on Thieu’s side both in terms of the political prisoners held by President Thieu and his control on the governor on the political provisions wanted so badly by the Viet Cong. President Thieu asked how shipment of mate ́riels from North Vietnam to South Vietnam would be controlled. General Haig stated that here again a unilateral U.S. capability to surveil the infiltration routes would be retained. Additionally, we would hope that the ICCS and the two and four party mechanism would offer additional assurances. President Thieu stated that it was very clear to him that there would be no peace as a result of the agreement but more importantly that while the United States’ intention to retaliate might be clear, Hanoi would never risk actions which could provoke U.S. retaliation. The period after the ceasefire would be very quiet during which the enemy would not use fire arms. They instead would spread out their troops, join the VC and use murder and kidnapping with knives and bayonets. Then after U.S. troops had been withdrawn they would again take up their weapons and resort to guerrilla warfare. This would inevitably occur if President Thieu did not meet their political demands but always at a level which would not justify U.S. retaliation. General Haig stated that this was probably true but that as he had pointed out earlier, President Thieu, the ARVN, the police and RF and PF could more than cope with these tactics just as they had successfully for the past four years. President Thieu agreed that he and his forces could manage such a situation very well. President Thieu then asked General Haig how the United States visualizes it would get its prisoners back. General Haig stated again that the obligation was specific in the agreement, that all the U.S. prisoners including those in Laos and those held by the VC in South Vietnam would be released within sixty days and this was a specific obligation of the DRV. During the recent Paris talks Hanoi had attempted to link the release of American prisoners with the release of political prisoners held by the GVN. This was in fact the subject of one of the remaining contested issues. However, the earlier agreed language of Article VIII made it clear that the release of all U.S. prisoners and the accounting of all U.S. missing in action had to be completed within sixty days regardless of the issue of VC prisoners or North Vietnamese
(page 751) prisoners held in the South.

----
Phần 9 Bản ghi nhớ cuộc trò chuyện Sài Gòn, ngày 19 tháng 12 năm 1972 (Tiếp theo)
339370 / 428S / 80004
744 Quan hệ đối ngoại, 1969-1976, Tập IX Những lý do tại sao Hà Nội muốn duy trì quân đội ở miền Nam là rõ ràng. Một trường hợp có thể được đưa ra là những nhượng bộ chính trị mà Hà Nội đưa ra cũng khiến họ buộc phải duy trì các lực lượng ở miền nam để chắc chắn rằng NLF, VC hay PRG, bất cứ danh tính nào được trao cho các thành phần bản địa cộng sản, sẽ không hoàn toàn bị VNCH phá hủy. Tuy nhiên, bên cạnh đó, rõ ràng là các lực lượng Bắc Việt phải cung cấp sức mạnh để mở rộng sự kiểm soát của cộng sản vì du kích bản địa không có hy vọng làm như vậy. Rõ ràng là vào năm 1968, họ thiếu sức mạnh, nhưng quan trọng hơn, mùa xuân vừa qua họ đã thất bại hoàn toàn khi thực hiện mục đích chiến lược Hà Nội để khống chế VNCH. Tổng thống Thiệu nên suy nghĩ kỹ về tình hình hiện tại này. Đầu những năm 1960, Tổng thống Diệm với quyền lực chính trị và thực tế ít hơn nhiều so với Tổng thống Thiệu có thể ngăn chặn chiến tranh du kích của các lực lượng bản địa và trên thực tế, đã chiến thắng trong cuộc đấu tranh chống lật đổ. Vì lý do này, Hà Nội đã chọn tăng cường lực lượng du kích bản địa ở miền nam và cuối cùng để thực hiện một hoạt động hỗn hợp theo quy ước và du kích. Bây giờ tình hình đã đảo ngược. Tổng thống Thiệu, với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, đã có thể đánh bại sự tăng cường quy mô lớn của Bắc Việt cho một cơ sở hạ tầng cộng sản miền Nam bị suy yếu rất nhiều. Chính thực tế của thất bại này đã dẫn đến một quyết định có ý thức của Hà Nội để đàm phán và một lần nữa trở lại chiến tranh du kích. Tổng thống Thiệu, với Quân đội, cảnh sát và lực lượng an ninh của ông sẽ vượt hơn đối thủ là kẻ thù trong cuộc đấu tranh kiểu này. Trong thực tế, Tổng thống Thiệu nên hoan nghênh sự thay đổi này trong chiến lược của Hà Nội như là một chiến thắng quan trọng thực sự. Các sự kiện gần đây trong MR1 xác nhận rằng trận chiến quy ước chống lại một lực lượng xâm lược Bắc Việt được trang bị mạnh mẽ có nhiều rủi ro hơn nhiều so với các loại trận chiến đã được phát động thành công ở vùng đồng bằng. Do đó, chính sự thất bại của Hà Nội đã khiến nó chuyển sang chiến lược chiến đấu kém hiệu quả hơn và, nếu bất cứ điều gì, sự tiến bộ đạt được ở miền Nam Việt Nam từ năm 1965 và đặc biệt là theo Chương trình Việt Nam hóa bắt đầu vào năm 1969 sẽ đảm bảo thành công cho Tổng thống Thiệu nếu ông có ý chí và trí tuệ để nhận ra lợi thế hiện tại của mình. Tổng thống Thiệu gật đầu và đồng ý rằng ông cảm thấy tin tưởng Việt Nam thực sự có thể dễ dàng dập tắt một cuộc nổi dậy của du kích. Tướng Haig tiếp tục rằng điều quan trọng mà Tổng thống Thiệu cần nhớ là Tổng thống Nixon không ngây thơ về ý định của Hà Nội. Tuy nhiên, có những cân nhắc mà Tổng thống Thiệu phải hiểu nếu Mỹ và Sài Gòn thắng thế. Sự thật rất đơn giản. Trong bốn năm qua, Tướng Haig, Tiến sĩ Kissinger và Tổng thống Nixon là những nhân vật chính trong Chính phủ Hoa Kỳ, người đã làm việc chống lại sự đồng thuận đa số để chấm dứt cuộc đấu tranh và 339370 / 428S / 80004 Ngày 14 tháng 12 năm1972
745  chấm dứt hỗ trợ cho Tổng thống Thiệu. Ngay từ tháng 10 năm 1970, Tổng thống Nixon đã được Nội các và Lãnh đạo Quốc hội của ông đồng nhất cố vấn để cắt giảm tổn thất của Mỹ ở Đông Nam Á và rút khỏi cuộc xung đột. Bất chấp lời khuyên này, Tổng thống Nixon đã tập hợp người dân Mỹ tiếp tục cuộc đấu tranh và biện minh cho sự hy sinh của 49.000 người Mỹ đã chết. Kể từ đó, Tổng thống Nixon đã chống lại sự đồng thuận này trong chính phủ và Quốc hội của ông để phản ứng mạnh mẽ vào thời điểm Campuchia vào tháng 5 năm 1970, tại Lào vào mùa xuân năm 1971 và cuối cùng, phản ứng dữ dội hơn bất chấp cuộc bầu cử sắp tới của ông khi ông gài mìn và ném bom miền Bắc Việt Nam sau cuộc xâm lược quy mô của Hà Nội vào tháng 3 năm 1972. Tổng thống Nixon đã có thể thực hiện các hành vi này bằng cách chỉ đi trước một bước so với các đối thủ trong nước của mình trong suốt năm qua. Tháng 10 năm ngoái, vào thời điểm người dân Mỹ vô cùng lo lắng trước việc Tổng thống Thiệu xử lý các cuộc bầu cử Tổng thống của mình, Tướng Haig và Tổng thống Thiệu đã vạch ra một chiến lược tại Sài Gòn, cho phép Tổng thống Nixon vượt qua sự cắt đứt nguồn viện trợ không thể tránh khỏi đối với Tổng thống Thiệu. Tướng Haig và Tổng thống Thiệu đã hoạch định ra một chiến lược đạt cao điểm qua những tiết lộ của tháng 1 năm nay trong lúc các cuộc đàm phán bí mật với Hà Nội đã được Tiến sĩ Kissinger tiết lộ và một đề nghị chính trị mới sắp được đưa ra. Chiến lược này đã xoa dịu các nhà phê bình Hoa Kỳ và cho phép Tổng thống Nixon tiếp tục hỗ trợ cuộc chiến trong suốt mùa xuân vừa qua và vượt xa hơn các quyết định ngày 8 tháng Năm. Rõ ràng với Tổng thống Nixon sớm nhất là vào mùa xuân năm ngoái rằng bằng cách nào đó, một căn bản mới sẽ phải được tìm thấy để cho phép ông tiếp tục với cuộc xung đột. Lý trí và lý luận cũ không còn hiệu quả để tiếp tục sự hy sinh và hỗ trợ của Hoa Kỳ. Do đó, Tổng thống Nixon đã chỉ thị cho Tiến sĩ Kissinger, vào tháng 7 năm 1972, làm việc tích cực trong nỗ lực đạt được thỏa thuận với Hà Nội. Và đến tháng 10 năm nay, khi kết quả đầy đủ của các quyết định ngày 8 tháng 5 bắt đầu được cảm nhận ở miền Bắc Việt Nam, Hà Nội cuối cùng đã đưa ra một đề nghị khả thi. Tổng thống Nixon hiện tin tưởng chắc chắn rằng đề nghị này đáp ứng các yêu cầu tối thiểu của chúng tôi vào tháng 10 năm 1970 và tháng 1 và tháng 5 năm 1972 thì không thể bị từ chối. Thành thật nói, Tổng thống Nixon không thể hiểu làm thế nào Tổng thống Thiệu có thể khăng khăng về các bảo đãm vượt quá các đề nghị chung giữa Mỹ-VNCH hai năm trước hiện giờ một thỏa thuận đã trong tầm nắm bắt. Tuy nhiên, sự thật đơn giản là những điều này. Trừ khi Mỹ tìm thấy một căn bản hoàn toàn mới để biện minh cho những hy sinh mà người dân Mỹ đã được yêu cầu chịu đựng, không có hy vọng rằng Quốc hội Mỹ sẽ sẵn sàng tiếp tục làm như vậy. Như vậy, không phải vì chúng ta ngây thơ và mong rằng hòa bình sẽ tự động đi theo sau thỏa thuận; chính xác hơn là những động lực ngược lại làm nền tảng cho mong muốn của Tổng thống Nixon muốn có sự đồng thuận của Tổng thống Thiệu trong đề nghị này. Đó là quan điểm của Tổng thống 339370 / 428S / 80004 Quan hệ đối ngoại, 1969-1976, Tập IX
746 và được chia sẻ của Tiến sĩ Kissinger và Tướng Haig rằng nếu chúng ta có một thỏa thuận, thì những yếu tố đó ở Hoa Kỳ đã từ lâu ủng hộ nỗ lực chiến tranh và Tổng thống Thiệu sẽ có thể tuyên bố, với sự biện minh rõ ràng, rằng họ đã hoàn toàn đúng đắn và sự tiếp tục hỗ trợ cho Thiệu cuối cùng đã đưa Hà Nội vào bàn hòa bình. Với thỏa thuận này, các phần tử chống đối ở Mỹ sẽ có cảm giác tự hào về những gì đã được thực hiện cho đến bây giờ và quan trọng hơn, người dân Mỹ có thể tập hợp lại sau một thỏa thuận đã đạt được thông qua sự kiên trì của Tổng thống trong việc làm đúng. Với niềm tự hào được đổi mới này, người dân Mỹ sẽ sẵn sàng thực hiện bất kỳ sự hy sinh nào là cần thiết để đảm bảo rằng thỏa thuận thành công. Do đó, tiếp tục hỗ trợ, kinh tế và quân sự, cho miền Nam Việt Nam sẽ được đảm bảo. Nhưng thậm chí quan trọng hơn, nếu Hà Nội vi phạm thỏa thuận, thì cơ sở pháp lý, tâm lý và yêu nước sẽ tồn tại để trả đũa kịp thời và mạnh mẽ của Hoa Kỳ. Nếu không có loại nền tảng sửa đổi này, Tổng thống Nixon không thể hy vọng duy trì sự ủng hộ của Quốc hội tại Hoa Kỳ Trong những tuần gần đây, các thành phần trong Quốc hội Hoa Kỳ có truyền thống ủng hộ Tổng thống Thiệu đã quay lưng lại với ông. Những người Hawks hàng đầu như Barry Goldwater, Thượng nghị sĩ Stennis và Đại diện Hebert đã nói với Tổng thống Nixon rằng họ sẽ lãnh đạo cuộc chiến để cắt đứt sự ủng hộ với Tổng thống Thiệu nếu TT Thiệu là trở ngại duy nhất cho hòa bình. Các sự kiện thật là đơn giản. Tổng thống Thiệu không thể tước đoạt một cách có ý thức nền tảng mà Tổng thống Nixon phải có để tiếp tục ủng hộ Tổng thống Thiệu. Nếu ông ấy làm như vậy, kết quả sẽ là không thể tránh khỏi và lập tức khiến toàn thể sự hỗ trợ của Hoa Kỳ bị cắt đứt. Đây không phải là mong muốn của Tổng thống Nixon và không phải được trình bày cho Tổng thống Thiệu như một sự đe dọa mà chỉ là một sự thuật lại một hiện thực khách quan đơn giản. Sự phân tích cẩn thận của thỏa thuận hiện tại xác nhận những điều sau đây. Trái ngược với các cáo buộc của Tổng thống Thiệu, không có ngôn ngữ nào trong bản dự thảo thỏa thuận cho phép sự hiện diện tiếp tục của quân đội Bắc Việt ở miền Nam. Mặt khác, chúng tôi không tin rằng điều cần thiết là phải có một sự cấm đoán cụ thể, do các khía cạnh đan xen khác của thỏa thuận có ảnh hưởng đến vấn đề quân đội. Thực tế là sự xâm nhập của người và vật chất bị cấm đặc biệt, rằng quân đội Bắc Việt phải rút khỏi Lào và Campuchia và DMZ phải được tôn trọng mọi yêu cầu rằng thỏa thuận bị vi phạm cụ thể nếu Hà Nội muốn duy trì một lực lượng Bắc Việt sng còn ở miền Nam. Tuy nhiên, quan trọng hơn, Tổng thống Thiệu, trong các điều khoản của thỏa thuận, đã được trang bị đòn bẩy thích hợp để buộc Hà Nội và PRG tuân thủ các điều khoản xuất ngũ. Chẳng hạn, Tổng thống Thiệu giữ lại từ 30.000 đến 40.000 tù nhân chính trị, một tài sản quan tâm lớn đối với Hà Nội. Những tù nhân này có thể được thả ra như một điều kiện trực tiếp của việc xuất ngũ được xác nhận. 339370 / 428S / 80004 Ngày 14 tháng 12 năm1972
747 Điều quan trọng không kém là khả năng của Tổng thống Thiệu trong việc điều hành quá trình chính trị tỷ lệ thuận với việc Hà Nội sẵn sàng xuất ngũ hoặc dời chỗ của các lực lượng của họ ở miền nam. Điều này cần được xem xét cẩn thận bởi Tổng thống Thiệu. Chắc chắn, trong tám tuần qua, ông ấy đã nêu rõ nguyên tắc rằng Hà Nội không có quyền ở miền Nam. Hơn nữa, Tổng thống Nixon đã cam kết ủng hộ nguyên tắc tương tự này, trong một bài phát biểu sau khi giải quyết hoặc trong một tuyên bố sau cuộc họp với Tổng thống Thiệu tiếp theo sau thỏa thuận. Do đó, nguyên tắc được thiết lập rõ ràng trước thế giới. Tổng thống Thiệu có đòn bẩy để nhấn mạnh vào việc thực hiện và có những điều khoản đan xen trong chính thỏa thuận để làm cho nguyên tắc ràng buộc. Tổng thống Thiệu cũng đã nhiều lần được Tổng thống Nixon đảm bảo rằng nếu Hà Nội không xuất ngũ hoặc di dời quân đội, điều này sẽ tạo cơ sở vững chắc để trì hoãn bất kỳ điều khoản chính trị nào, bao gồm cả việc thành lập ủy ban hoặc cuối cùng là bắt đầu bầu cử quốc gia. Tổng thống Nixon cũng tuyên bố rằng ông sẽ ủng hộ Tổng thống Thiệu nếu tình hình này phát sinh. Vì vậy, bản thân Tổng thống Thiệu là nhân tố quyết định và cai trị và có tất cả tài sản để bảo đảm cho sự rút lui hay vô hiệu hóa cuối cùng của các lực lượng Bắc Việt. Quan trọng hơn, rõ ràng là nếu Hà Nội quyết định duy trì các lực lượng này ở miền Nam và không muốn mạo hiểm một vi phạm mà Mỹ sẽ trả đũa, thì các lực lượng này phải bị xói mòn. Cuối cùng, Không thể tin được rằng Hà Nội sẽ có thể duy trì các lực lượng vô thời hạn ở phía nam mà không thể bổ sung hoặc luân chuyển và không có hy vọng trở lại quê hương. Làm thế nào tinh thần, huống chi là tinh thần chiến đấu của một lực lượng viễn chinh như vậy được duy trì? Tổng thống Thiệu đồng ý rằng ông có thể nhiều hơn là quản lý một lực lượng viễn chinh Bắc Việt trong những điều kiện này. Tướng Haig kết luận bằng cách một lần nữa nhấn mạnh sự cần thiết tuyệt đối của việc thay đổi đặc tính cơ bản của cuộc xung đột theo cách mà một căn bản hoàn toàn mới có thể được tìm thấy để có sự hỗ trợ của Hoa Kỳ. Theo phán quyết của Tổng thống Nixon, căn bản này được cung cấp thông qua bản dự thảo thỏa thuận bao gồm các yêu cầu tối thiểu được liệt kê trước đó trong cuộc thảo luận. Tổng thống Thiệu sau đó yêu cầu Tướng Haig cho ông biết dự thảo thỏa thuận hiện đang chính xác ở đâu. Tướng Haig đã tiến hành thông qua dự thảo thỏa thuận vào ngày 12 tháng 12, giải thích như sau: -- Ngôn ngữ của lời mở đầu sửa đổi, xem xét ba tài liệu chữ ký tài liệu được đề nghị. -- Ngôn ngữ sửa đổi của Chương I mà Hoa Kỳ tìm cách trở lại vào tháng 11 Phiên bản thứ 23, -- Cuộc tranh cãi về thuật ngữ “đã phá hủy” ở Điều 7 của Chương II.
339370 / 428S / 80004
748 Quan hệ đối ngoại, 1969-1976, Tập IX, -- Nỗ lực của DRV để rút ngắn từ ba tháng đến hai tháng tại Điều 8 (c) của Chương III. -- Chuyện tranh cãi về ngôn ngữ trong Điều 12 (b) của Chương IV. – DRV cố gắng xóa từ  “càng sớm càng tốt” trong câu cuối cùng của Điều 3. -- DRV thay đổi cho Chương V về DMZ. -- Tập đề nghị DRV để sửa đổi Điều 20 (a) của Chương VII. Tướng Haig sau đó đã tóm tắt lại sự khác biệt hiện có giữa Hoa Kỳ và DRV khi Tướng Haig rời khỏi Washington. Bao gồm: -- Tranh cãi về DMZ (Điều 15). -- Những thủ tục ký kết bản thỏa thuận. -- Cuộc tranh luận về dịch nghĩa của chữ “promot” của Điều 12(b), và DRV khăng khăng liên kết các Nghị định thư trong Thỏa thuận với Điều khoản 12 (b). -- DRV muốn thay đổi ba tháng thành hai tháng tại Điều 8(c). -- Nỗ lực của DRV để loại bỏ Indonesia khỏi ICCS. Sau đó, Tướng Haig đã xem xét các câu hỏi do DRV đưa ra vào ngày 13 tháng 12, trong đó DRV đã mở ra một số vấn đề bổ sung trong vỏ bọc của một cuộc họp chuyên gia diễn ra trước phiên đàm phán. Bao gồm: -- Thay đổi trong phần mở đầu để cho thấy rằng Hoa Kỳ và DRV hành động với sự đồng thuận thay vì phối hợp với các đồng minh của họ. -- Sự xóa tiêu đề của Việt Nam Cộng hòa trong toàn bộ văn bản, ngoại trừ trong một bài viết. -- Ở Điều 7, sự xóa từ “bị phá hủy.” -- Trong Điều 20 (a), một sự thay đổi trong ngôn ngữ sẽ có tác dụng làm nổi bật các bắt buộc đặc biệt của các bên theo các Hiệp định 1954 và 1962. -- Các nỗ lực nhằm cung cấp cho sự hiểu biết rút tất cả thường dân Hoa Kỳ và việc trả tự do trong vòng 60 ngày những người bị giam giữ dân sự do Việt Nam nắm giữ. Tướng Haig sau đó đã giải thích chi tiết về sự khác biệt giữa Hoa Kỳ và DRV về ICCS và các Nghị định thư hai và bốn bên. Tổng thống Thiệu tuyên bố rằng ông hiểu những lo ngại của Tướng Haig và chỉ ra rằng Tướng Haig phải hiểu rằng Tổng thống Thiệu có trách nhiệm đối với an ninh của người dân miền Nam Việt Nam, và do đó, có nghĩa vụ phải cải thiện thỏa thuận đến mức độ có thể. Sau đó, ông hỏi liệu Tướng Haig [Hà Nội] có sẵn sàng chấp nhận nó không. Tướng Haig tuyên bố rằng không ai có thể chắc chắn nhưng hầu hết các điều khoản tối thiểu mà Tướng Haig vừa nêu ra lúc này hay lúc khác đều được Hà Nội chấp nhận và do đó, Tổng thống Thiệu tuyên bố rằng ông hiểu những lo ngại của Tướng Haig và chỉ ra rằng Tướng Haig phải hiểu rằng Tổng thống Thiệu có trách nhiệm đối với an ninh của người dân miền Nam Việt Nam, và do đó, có nghĩa vụ phải cải thiện thỏa thuận ở mức độ có thể. Sau đó, ông hỏi liệu Tướng Haig [Hà Nội] có sẵn sàng chấp nhận nó không. Tướng Haig tuyên bố rằng không ai có thể chắc chắn nhưng hầu hết các điều khoản tối thiểu mà Tướng Haig vừa nêu ra lúc này hay lúc khác đều được Hà Nội chấp nhận và do đó,
339370 / 428S / 80004 ngày 14 tháng 12
749 nếu Hà Nội quyết định dàn xếp, nó rất có thể sẽ sẵn sàng giải quyết theo các điều khoản này. Tổng thống Thiệu sau đó hỏi liệu Hà Nội có thực sự chấp nhận rút khỏi Lào và Campuchia hay không. Tướng Haig chỉ ra rằng ngôn ngữ cụ thể của thỏa thuận rõ ràng yêu cầu rút toàn bộ lực lượng Bắc Việt khỏi cả Campuchia và Lào. Trình tự thời gian, tuy nhiên, vẫn chưa được giải quyết vững chắc. Ở Lào, chúng tôi đã được đảm bảo về lệnh ngừng bắn trong vòng 20 ngày được rút xuống từ 30 ngày ban đầu. Hoa Kỳ sẽ tiếp tục cố gắng rút xuống thêm mười ngày nữa và sau lệnh ngừng bắn Hà Nội bắt buộc phải rút lực lượng. Trong các cuộc thảo luận giữa Pathet Lào và Chính phủ Hoàng gia Lào, các cuộc thảo luận đã hướng tới việc rút toàn bộ lực lượng nước ngoài trong vòng sáu mươi ngày kể từ khi ngừng bắn. Tướng Haig lưu ý rằng ông sẽ nói chuyện với Thủ tướng Souvanna vào ngày hôm sau và sẽ thúc giục ông rút xuống lần này hơn nữa. Quan trọng hơn, ông sẽ thúc giục Souvanna không chấp nhận bất kỳ điều khoản chính trị nào hoặc không rút các lực lượng nước ngoài đồng minh cho đến khi việc rút quân của Bắc Việt được tiến hành. Trong trường hợp của Campuchia, các điều khoản rút quân ít hữu hạn hơn. Hà Nội đã tuyên bố rằng họ không thể ra lệnh cho các bên ở đó vì các yếu tố khác có liên quan. Mặt khác, nó đã mang lại cho Hoa Kỳ sự đảm bảo chắc chắn rằng với lệnh ngừng bắn ở miền Nam Việt Nam, không cần phải tiếp tục xung đột ở Campuchia. Đến lượt Mỹ, Hà Nội đã thông báo rằng bất kỳ thay đổi nào trong cán cân quân sự ở Campuchia sau khi ngừng bắn ở miền Nam Việt Nam sẽ được hiểu là sự bãi bỏ thỏa thuận chung. Sự hiểu biết này sẽ được phụ lục vào thỏa thuận căn bản. Hơn nữa, Hoa Kỳ đã cảnh báo Hà Nội rằng tất cả các tài sản hàng không của Hoa Kỳ ở Đông Nam Á có thể tập trung ở Lào và Campuchia nếu cuộc chiến không chấm dứt ở đó. Cuối cùng, Hoa Kỳ sẽ ép buộc chấm dứt các hoạt động tấn công ở Campuchia trong vòng 48 giờ sau khi ngừng bắn ở miền Nam Việt Nam. Tổng thống Thiệu sau đó hỏi liệu Hà Nội có đồng ý rút quân khỏi Campuchia và Lào về Bắc Việt Nam không. Tướng Haig tuyên bố rằng các cuộc thảo luận là rõ ràng và các điều khoản của thỏa thuận đã ngăn cản sự di chuyển quân đội ở hai quốc gia này vào miền Nam Việt Nam. Tổng thống Thiệu sau đó hỏi loại giám sát quốc tế nào sẽ có ở Lào và Campuchia. Tướng Haig tuyên bố rằng chúng tôi hiện đang hình dung việc tái lập ICC như được thành lập trong Hiệp định trước đó và Tổng thống Thiệu lưu ý rằng ICC trước đây không hiệu quả và tự hỏi làm thế nào nó có thể có hiệu lực ngay bây giờ. Tướng Haig tuyên bố rằng Hoa Kỳ không ngây thơ về vấn đề này và do đó chúng tôi sẽ giữ lại khả năng trinh sát giám sát đơn phương của Hoa Kỳ, kinh nghiệm chắc chắn đã cho thấy khả năng trinh sát giám sát sẽ cho phép lên tới 40 chuyến bay mỗi ngày để đảm bảo rằng quân Bắc Việt đã được rút đi và việc vi phạm không xảy ra. Chỉ bằng cách này, sự giám sát thích hợp mới có thể được đảm bảo.
339370 / 428S / 80004750 Quan hệ đối ngoại, 1969-1976, Tập IX mà không có cơ quan quốc tế nào có thể ngăn chặn vi phạm nếu có ý định làm như vậy. Tổng thống Thiệu yêu cầu Tướng Haig giải thích lại làm thế nào chúng ta có thể buộc rút quân Bắc Việt rút khỏi Nam Việt Nam nếu thỏa thuận thiếu điều khoản cụ thể cho việc rút quân của họ. Tướng Haig tuyên bố rằng các điều khoản đan xen của thỏa thuận nói rõ ràng về sự xâm nhập, việc sử dụng lãnh thổ và các khu vực căn cứ của Lào và Campuchia, và nguyên tắc xuất ngũ là phương tiện rõ ràng. Hơn nữa, như Tướng Haig đã vạch ra trước đó, tất cả các đòn bẩy đều thuộc về phía Thiệu cả về các tù nhân chính trị do Tổng thống Thiệu nắm giữ và sự kiểm soát của ông đối với thống đốc về các điều khoản chính trị mà Việt Cộng rất muốn. Tổng thống Thiệu hỏi rằng việc vận chuyển quân nhu từ Bắc Việt Nam vào Nam Việt Nam sẽ được kiểm soát như thế nào. Tướng Haig tuyên bố rằng ở đây một lần nữa khả năng đơn phương của Hoa Kỳ giám sát các tuyến đường xâm nhập sẽ được giữ lại. Ngoài ra, chúng tôi hy vọng rằng ICCS và cơ chế hai và bốn bên sẽ cung cấp các đảm bảo bổ sung. Tổng thống Thiệu tuyên bố rằng ông rất rõ ràng rằng sẽ không có hòa bình do thỏa thuận, nhưng quan trọng hơn là trong khi ý định trả đũa của Hoa Kỳ có thể rõ ràng, Hà Nội sẽ không bao giờ mạo hiểm với những hành động có thể kích động trả đũa của Mỹ. Khoảng thời gian sau khi ngừng bắn sẽ rất yên tĩnh, trong đó kẻ thù sẽ không sử dụng vũ khí. Thay vào đó, họ sẽ dàn trải quân đội của mình, gia nhập Việt Cộng và sử dụng giết người và bắt cóc bằng dao và lưỡi lê. Sau khi quân đội Mỹ đã rút đi, họ sẽ lại lấy vũ khí và trở lại chiến tranh du kích. Điều này chắc chắn sẽ xảy ra nếu Tổng thống Thiệu không đáp ứng yêu cầu chính trị của họ nhưng luôn luôn ở mức độ không thể biện minh cho sự trả đũa của Mỹ. Tướng Haig tuyên bố rằng điều này có thể đúng nhưng như ông đã chỉ ra trước đó, Tổng thống Thiệu, Quân đội VNCH, cảnh sát và RF và PF có thể đối phó với các chiến thuật này giống như họ đã thành công trong bốn năm qua. Tổng thống Thiệu đồng ý rằng ông và lực lượng của mình có thể quản lý tình huống như vậy rất tốt. Tổng thống Thiệu sau đó hỏi Tướng Haig làm thế nào Hoa Kỳ hình dung họ sẽ lấy lại tù nhân. Tướng Haig tuyên bố một lần nữa rằng bắt buộc được nȇu rõ trong thỏa thuận, rằng tất cả các tù nhân Hoa Kỳ bao gồm cả những người ở Lào và những người bị Việt Cộng giam giữ ở Nam Việt Nam sẽ được thả ra trong vòng sáu mươi ngày và đây là điều bắt buộc cụ thể của DRV. Trong các cuộc hội đàm ở Paris gần đây, Hà Nội đã cố gắng liên kết việc thả tù nhân Mỹ với việc thả tù nhân chính trị do Việt Nam Cộng Hòa nắm giữ. Thực tế đây là chủ đề của một trong những vấn đề còn đang thử thách. Tuy nhiên, ngôn ngữ đã được đồng ý trước đó của Điều VIII nói rõ rằng việc thả tất cả tù nhân Hoa Kỳ và kế toán tất cả những người Hoa Kỳ mất tích trong khi thi hành công vụ phải được hoàn thành trong vòng sáu mươi ngày bất kể vấn đề của tù nhân VC hay Bắc Việt (trang 751) bị giam giữ ở miền Nam.
(Còn tiếp)

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

FOREIGN RELATIONS OF THE UNITED STATES 1969-1976: Part 8: Memorandum of Conversation1 Saigon, December 19, 1972.


FOREIGN RELATIONS OF THE UNITED STATES 1969-1976
VIETNAM OCTOBER 1972 - JANUARY 1973
(FOREIGN RELATIONS of THE UNITED STATES, 1969-1976 Vol. IX, Vol. X)
Documents Excerpts for the Strategic Studies for The Republic of Vietnam


Part 1: “We believe that peace is at hand", Letter From President Nixon to South Vietnamese President Thieu, Message From the Ambassador to Vietnam (Bunker) to the President’s Deputy Assistant for National Security Affairs (Haig), Preface.
Part 8:  Memorandum of Conversation1 Saigon, December 19, 1972.
Part 9 Memorandum of Conversation Saigon, December 19, 1972 (Continued)
Part 10: Memorandum of Conversation Saigon, December 19, 1972 (Continued)


197.  Memorandum of Conversation1 Saigon, December 19, 1972.

PARTICIPANTS Ambassador Ellsworth Bunker Major General Alexander M. Haig, Jr. President Nguyen Van Thieu Press Secretary Nha.
General Haig noted that the President had asked him to travel again to Saigon to explain to President Thieu the current situation in Paris and future U.S. intentions. General Haig pointed out that President Nixon had worked intensely on the Vietnam situation ever since General Haig returned to the United States from Paris on Saturday, December 9th.President Nixon had, just prior to General Haig’s departure for Saigon on Sunday night, dictated a personal letter to President Thieu. Only General Haig, Dr. Kissinger and the President were aware of the contents of this letter and no copies would be distributed in the U.S. bureaucracy. President Thieu should understand that President Nixon had written this letter only after the most careful and painful reappraisal of the situation in Southeast Asia, the current state of negotiations and especially President Thieu’s attitude with respect to them. The President is confident that President Thieu will treat this letter with the greatest secrecy. 339-370/428-S/80004 December 14–29, 1972  739 General Haig handed President Nixon’s letter to President Thieu which President Thieu read very carefully, obviously somewhat shaken by its contents.
2 General Haig stated that President Thieu had been meticulously briefed each evening in Paris as to the outcome of each day’s meetings between the U.S. and the North Vietnamese. On several occasions during the negotiating sessions, it appeared as though a final settlement would be arrived at. At times, there were only two or three outstanding issues remaining. President Thieu would recall that on Saturday, December 9, his Ambassadors were informed that only one issue remained to be resolved before the agreement was concluded.  However, at  the subsequent  meetings,  on  Monday, Tuesday and Wednesday, Le Duc Tho recalled many of the North Vietnamese concessions,  going beyond even the provisions of the original draft agreement which had been tentatively reached in October. At the outset of the second Paris round, in the latter part of November, it appeared as though Hanoi was still genuinely interested in arriving at a settlement but during a meeting held on the U.S. Thanksgiving Day, November 23rd, Le Duc Tho received a message from Hanoi which caused him to visibly blanch and call for a recess. Following that session, Le Duc Tho’s negotiating tactics shifted dramatically from what had been a conscious effort to arrive at a settlement to what was an equally conscious effort to delay, procrastinate and frustrate the arrival at an agreement. The North Vietnamese tactic was a careful blend of cordiality sufficient to prevent a break off of talks, combined with a hardnosed intransigence which never permitted the final accord to be achieved. In the final days, the North Vietnamese settled most of the remaining issues in the agreement itself but then attempted to reopen major issues of principle in the associated understandings. When the understandings themselves were largely ironed out, the pattern then turned to reopening substantive matters of principle in the related Protocols. We now had to ask ourselves what Hanoi’s intentions were and what strategy they were pursuing. There seemed little question that Hanoi now believed time was on its side. It may be that Hanoi still wishes to consummate the agreement but to defer doing so in order to improve their position. It was the U.S. view that Hanoi has been encouraged by the growing drift between Washington and Saigon. It is obvious that they may have concluded that the longer they delay the wider the gap will become and the greater the possibility that time will accomplish for them what they have been unable to achieve on the battlefield or at the negotiating table. However, 339-370/428-S/80004740   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX there are other factors that may be influencing their conduct. It is obvious that they must be keenly aware of the euphoria that followed the announcement that peace was near. They, therefore, may believe that President Nixon is unable to diverge from the path towards peace. Thirdly, they have been under no military pressure north of the 20th parallel and they might well believe the Christmas season, the peace euphoria and the upcoming Presidential inauguration all converged to deter President Nixon from taking the positive military steps which their intransigence at the negotiating table has more than justified. A fourth factor might be their realization that all the preceding factors will contribute to great frustration in the U.S. Congress which is due to reconvene on January 3rd. This frustration will result in renewed efforts to pass disabling resolutions designed to terminate U.S. participation in the war and support for the Government of South Vietnam and especially the Thieu Regime. On the other hand, it could be that Hanoi was merely undecided or that the advantages gained by President Thieu’s own delays had contributed to uncertainty in the Politburo as to their ability to manage a ceasefire under the provisions now contained in the draft agreement. It is the general impression in Washington, however, that President Thieu had been the main cause for the turn in Hanoi’s attitude. President Thieu should be conscious of the fact that while this is the U.S. official judgment, Dr. Kissinger had carefully avoided placing the onus on President Thieu for the current stalemate in his briefing to the American press and the American people the previous Saturday.
3 Dr. Kissinger had gone to great lengths to develop a sophisticated exposition which placed on Hanoi’s doorstep full responsibility for the current stalemate. He had done so in the most sophisticated and credible way so as to avoid a buildup of resentment against President Thieu in the American body politic. Despite these efforts, however, this resentment was inevitable if the talks were to break down .As a result of Dr. Kissinger’s briefing, the disappointment in the U.S. had been considerable and was growing with each passing hour. Despite what is an apparent judgment in Hanoi that President Nixon would be unable to resume pressures against North Vietnam, the President had again made the courageous decision to renew the air war at a scale heretofore never contemplated. On Saturday last, the U.S. had re-seeded all of the large magnetic mines in the Haiphong channel. Con-currently, manned reconnaissance over the entire length and breadth of North Korea [North Vietnam] had been reestablished. This morning, the 339-370/428-S/80004December 14–29, 1972  741 U.S. launched a series of air raids against targets in the Hanoi-Haiphong area utilizing over 120 B–52 aircraft, together with F–111 and A–6 all-weather fighter bombers—strikes which would continue throughout the day. The target list was expanded to include targets which had heretofore been forbidden to the military. President Nixon was determined to continue these strikes at this maximum intensity for a three-day period, after which a more normal but intense pace would be maintained. This action, on the part of the President, would be strongly resented by many in the U.S. and especially those in the Congress who had long opposed the bombing of North Vietnam. It was designed to again convey to Hanoi that they could not trifle with President Nixon. More importantly, however, the action which was now underway would underline to Hanoi the determination of the President to enforce the provisions of any political settlement that might be arrived at. President Thieu also should draw appropriate conclusions from the President’s actions. There is little doubt that these actions would prove to be another severe political liability in the United States. Again, however, the President was willing to stake domestic tranquility against the proper and correct action. At the same time, President Thieu must not misread the implications of this decisive U.S. decision. The President was now more determined than ever to proceed with an agreement if Hanoi again demonstrated the reasonableness which it had shown in October. Were President Thieu to view the cur-rent state of affairs from any other perspective it would be a grave mistake. Thus, as President Nixon’s letter confirmed, President Thieu should take no comfort from the present turn of events. There will be even greater domestic pressure upon President Nixon because of the military escalation. When combined with the letdown which had already occurred due to the peace stalemate, it was likely that a hue and cry would develop for an early settlement at any cost, including the termination of support to President Thieu. The President’s position will continue to be that he will settle for an agreement which is correct and manageable. This draft is totally consistent with the U.S.–GVN joint proposals of October 1970 and January and May of 1972 which were fully endorsed by President Thieu. The President, under no circumstances, will accept a veto from Saigon on his actions. Thus, President Thieu should be fully aware that Hanoi might well in the immediate future return to the negotiating table prepared to settle. President Thieu cannot lose sight of this fact. Hanoi is aware of our requirements. Should it wish to settle, it can be done very quickly. The issues that remain are few and manageable. During the last two rounds in Paris and despite certain equivocations during the last three days, the following achievements have been arrived at: The DRV has agreed to the deletion of the phrase “administrative structure” 339-370/428-S/80004742   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX which removes any remaining ambiguity about the fact that the National Council is not a government. This is precisely in accord with the position taken by Mr. Duc during his visit to Washington. Furthermore, it should be noted that Dr. Kissinger fought doggedly for each and every change recommended by President Thieu and his government.  While all of these were not accepted, they were not presented in pro forma fashion. In some instances, matters of principle were haggled over for two and three days at a time. A second accomplishment was an initial agreement by Hanoi to accept a sentence obligating both North and South Vietnam to respect the DMZ. We achieved greatly strengthened provisions on Laos and Cambodia, including a specific obligation to respect the Geneva Accords. We managed to have reference to three Indochinese countries deleted from the text of the agreement in conformance with GVN objections. While we were unable to have a reference made to four Indochinese countries, the elimination of any numbers certainly enabled President Thieu to maintain that four countries did, in fact, exist. We obtained Hanoi’s agreement to compress the time between the cease-fires in South Vietnam and those in Laos from 30 days to 20 days and we were going to continue to press for further compression to ten days. We had obtained an approved military replacement provision which gives a greater assurance that we can continue to provide all the military aid needed by Saigon under the ceasefire conditions. There were also numerous other changes made to improve the tone and precision of the document. With respect to the signature itself, Hanoi had agreed and later withdrawn a proposal through which there would be three documents. One containing the preamble listing all four parties would be signed by the U.S. and the DRV. A second containing only the agreement itself, less the preamble which contained no reference to the PRG, would be signed by the GVN. A similar document without the preamble would be signed by the so-called PRG. Thus, the three documents when merged would constitute the instrument. General Haig asked President Thieu to comment specifically as to whether or not such a signing procedure would be acceptable since, in effect, it meant that President Thieu would not be affixing a GVN signature to a document which specifically recognized the PRG as a Government. Furthermore, if such a solution were acceptable to President Thieu, the U.S. for its part would insist on a footnote which specifically makes the point that the U.S. signature did not constitute recognition of the PRG. The U.S. side believes that if all of these changes were to survive a suitable agreement would result, and it is President Nixon’s intention to proceed with it or to seek another alternative which could only be at the expense of GVN interests. 339-370/428-S/80004December 14–29, 1972  743 Furthermore, President Thieu should be very much aware that in addition to the improvements in the text of the agreement itself, the 60 days delay has enabled us to provide President Thieu with over $1 billion of additional equipment. The delay has disrupted enemy military plans geared to a late October agreement and ceasefire. President Thieu has been able to demonstrate before his own countrymen and world opinion at large that he is anything but a puppet of the U.S. We have also insured that at least some of the international control machinery will be in place at the time of the ceasefire. And, finally, President Thieu has managed to unify support in his own country to a degree heretofore unmatched. For all these reasons, President Nixon is convinced that President Thieu and his government can no longer objectively oppose a settlement which offers a reasonable chance to the people of South Vietnam to avoid the disastrous consequences of a communist imposed regime. In President Nixon’s view, and that of Dr. Kissinger and General Haig as well, it is difficult to understand why President Thieu persists in describing the political formula in the agreement as the imposition of a disguised coalition government. The facts are clear and incontrovertible. On the political side, the communists have dropped their long and insistent demands for a coalition government and President Thieu’s resignation. As President Thieu has long insisted, the political future is left to him to negotiate with the other side, with all of the assets of his governmental structure, his Army, police and other branches kept intact. The only political provisions are for a National Council which President Thieu has unfairly and incorrectly portrayed as a forerunner of a coalition government. Were he to continue to do so, he would psychologically endow what is no more than an Advisory Committee with the very governmental functions that its authors had eliminated from its character. Even Hanoi’s negotiators had conceded explicitly and repeatedly that the Committee lacked any governmental power. It is clear that the Council is little more than a dressed up electoral commission along the lines of the U.S.–GVN January 1972 proposal. President Thieu would control at least one-half the membership and the Committee will operate on the principle of unanimity. Its only tasks were to supervise an election whose nature and timing are left to the South Vietnamese parties to decide. It was also to help promote implementation of the agreement. Thus, to claim a simple Advisory Body was endowed with governmental powers was self-defeating in the extreme. On the other hand, President Nixon, Dr. Kissinger and General Haig understood completely President Thieu’s concerns on the military side, especially those generated by the continuing presence of North Vietnamese troops in South Vietnam. Certainly, President Nixon, who has been in the forefront of anti-communist battles throughout his political career was not naive about this issue.


-----

197. Bản ghi nhớ cuộc trò chuyện Sài Gòn, ngày 19 tháng 12 năm 1972.
Bản dịch Việt ngữ Hoàng Hoa VNR Vietnam Review

THÀNH PHẦN THAM DỰ Đại sứ Ellsworth Bunker Thiếu tướng Alexander M. Haig Jr., Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, Tổng Trưởng báo chí Nha.
Tướng Haig lưu ý rằng Tổng thống (President R. Nixon) đã yêu cầu ông trở lại Sài Gòn để giải thích với Tổng thống Thiệu về tình hình hiện tại ở Paris và những dự định trong tương lai của Hoa Kỳ. Tướng Haig chỉ ra rằng Tổng thống Nixon đã làm việc rất tích cực về tình hình Việt Nam kể từ khi Tướng Haig trở về Hoa Kỳ từ Paris vào Thứ Bảy, ngày 9 tháng 12. President Nixon, ngay trước khi Tướng Haig rời Sài Gòn vào tối Chủ nhật, đã đọc viết một Thư riȇng gửi Tổng thống Thiệu. Chỉ có Tướng Haig, Tiến sĩ Kissinger và Tổng thống biết về nội dung của bức thư này và không có bản sao nào được phân phát trong bộ máy hành chánh của Hoa Kỳ. Tổng thống Thiệu nên hiểu rằng Tổng thống Nixon đã viết bức thư này chỉ sau khi đánh giá lại cẩn thận và đau lòng nhất về tình hình ở Đông Nam Á, tình trạng đàm phán hiện nay và đặc biệt là thái độ của Tổng thống Thiệu đối với họ. Tổng thống tự tin rằng Tổng thống Thiệu sẽ đối xử với bức thư này một cách bí mật nhất. 339-370 / 428-S / 80004 14 tháng 12 năm1972 739 Tướng Haig trao thư của Tổng thống Nixon cho Tổng thống Thiệu mà Tổng thống Thiệu đọc rất cẩn thận, rõ ràng có phần bị lung lay bởi nội dung của nó.
2 Tướng Haig tuyên bố rằng Tổng thống Thiệu đã được thông báo một cách tỉ mỉ vào mỗi buổi tối ở Paris về kết quả của các cuộc họp mỗi ngày giữa Hoa Kỳ và Bắc Việt. Trong một số dịp trong các phiên đàm phán, có vẻ như một thỏa thuận cuối cùng sẽ được đưa ra. Đôi khi, chỉ còn hai hoặc ba vấn đề còn tồn tại. Tổng thống Thiệu sẽ nhớ lại rằng vào Thứ Bảy, ngày 9 tháng 12, các Đại sứ của ông được thông báo rằng chỉ còn một vấn đề cần giải quyết trước khi thỏa thuận được ký kết. Tuy nhiên, tại các cuộc họp tiếp theo, vào thứ Hai, thứ Ba và thứ Tư, Lê Đức Thơ đã nhớ lại nhiều nhượng bộ của Bắc Việt, vượt xa cả những điều khoản của dự thảo thỏa thuận ban đầu đã đạt được vào tháng Mười. Vào đầu vòng thứ hai của Paris, vào cuối tháng 11, có vẻ như Hà Nội vẫn thực sự quan tâm đi đến một dàn xếp nhưng trong một cuộc họp diễn ra vào ngày Lễ Tạ ơn Hoa Kỳ, ngày 23 tháng 11, Lê Đức Thơ đã nhận được một tin nhắn từ Hà Nội khiến ông ta lộ rõ tái mặt và kêu gọi nghỉ phiȇn họp. Sau phiên họp đó, các chiến thuật đàm phán của Lê Đức Thọ đã thay đổi đáng kể từ những nỗ lực có ý thức để đi đến một cuộc dàn xếp thành một nỗ lực có ý thức không kém để trì hoãn, trì hoãn và làm nản lòng đi tới thỏa thuận. Chiến thuật của Bắc Việt là một sự pha trộn cẩn thận của sự thân mật đủ để phá vỡ các cuộc đàm phán, kết hợp với một sự cứng đầu cứng rắn không bao giờ cho phép đạt được thỏa thuận cuối cùng. Trong những ngày cuối cùng, Bắc Việt đã giải quyết hầu hết các vấn đề còn lại trong bản thỏa thuận nhưng sau đó đã cố gắng mở lại các vấn đề chính về nguyên tắc theo cách hiểu liên quan. Khi sự hiểu biết phần lớn được giải quyết, mô hình sau đó chuyển sang mở lại các vấn đề thực chất về nguyên tắc trong các Nghị định thư liên quan. Bây giờ chúng tôi phải tự hỏi ý định của Hà Nội là gì và họ đang theo đuổi chiến lược nào. Dường như có rất ít câu hỏi rằng bây giờ Hà Nội tin rằng thời gian đã đứng về phía họ. Có thể là Hà Nội vẫn muốn thỏa thuận nhưng muốn làm như vậy để cải thiện vị trí của họ. Quan điểm của Hoa Kỳ rằng Hà Nội đã được khuyến khích bởi sự dời xa ngày càng tăng giữa Washington và Sài Gòn. Rõ ràng là họ có thể đã kết luận rằng họ càng trì hoãn lâu thì khoảng cách sẽ càng lớn và có khả năng càng cao là thời gian sẽ hoàn thành cho họ những gì họ không thể đạt được trên chiến trường hoặc trên bàn đàm phán. Tuy nhiên, 339-370 / 428-S / 80004740 Quan hệ đối ngoại, 1969-1976, Tập IX, có những yếu tố khác có thể ảnh hưởng đến hành vi của họ. Rõ ràng là họ phải nhận thức sâu sắc về sự hưng phấn theo sau thông báo rằng hòa bình đã gần kề. Do đó, họ có thể tin rằng Tổng thống Nixon không thể chuyển hướng khỏi con đường hướng tới hòa bình. Thứ ba, họ không chịu áp lực quân sự ở phía bắc vĩ tuyến 20 và họ có thể tin vào mùa Giáng sinh, sự hưng phấn hòa bình và lễ nhậm chức Tổng thống sắp tới đều hội tụ để ngăn cản Tổng thống Nixon thực hiện các bước quân sự tích cực mà sự không khoan nhượng của họ tại bàn đàm phán đã rõ ràng đạt được nhiều hơn. Một yếu tố thứ tư có thể là nhận thức của họ rằng tất cả các yếu tố trước kia sẽ góp phần gây ra sự thất vọng lớn trong Quốc hội Hoa Kỳ, dự kiến sẽ được tái họp vào ngày 3 tháng 1. Sự thất vọng này sẽ dẫn đến những nỗ lực đổi mới để thông qua các nghị quyết không hiệu lực được thiết kế nhằm chấm dứt sự tham gia của Hoa Kỳ trong cuộc chiến và hỗ trợ cho Chính phủ Nam Việt Nam và đặc biệt là Chế độ Thiệu. Mặt khác, có thể là Hà Nội chỉ đơn thuần là không quyết định hoặc những lợi thế đạt được từ sự chậm trễ của chính Tổng thống Thiệu đã góp phần gây ra sự không chắc chắn trong Bộ Chính trị về khả năng quản lý lệnh ngừng bắn theo các điều khoản hiện có trong dự thảo thỏa thuận. Đó là ấn tượng chung ở Washington, tuy nhiên, Tổng thống Thiệu là nguyên nhân chính dẫn đến sự thay đổi trong thái độ của Hà Nội. Tổng thống Thiệu nên nhận thức được thực tế rằng trong khi đây là phán quyết chính thức của Hoa Kỳ, Tiến sĩ Kissinger đã cẩn thận tránh đặt trách nhiệm lên Tổng thống Thiệu vì sự bế tắc hiện tại trong cuộc họp báo với báo chí Mỹ và nhân dân Mỹ hôm thứ Bảy trước.
3 Tiến sĩ Kissinger đã vượt một khoảng cách rất xa để phát triển một giải thích tinh tế đặt trước ngưỡng cửa của Hà Nội chịu trách nhiệm hoàn toàn cho sự bế tắc hiện tại. Ông đã làm như vậy theo cách tinh vi và đáng tin cậy nhất để tránh sự phẫn nộ chống lại Tổng thống Thiệu trong cơ quan chính trị Mỹ. Mặc dù có những nỗ lực này, tuy nhiên, sự phẫn nộ này là không thể tránh khỏi nếu các cuộc đàm phán bị phá vỡ. Do kết quả của cuộc họp của Tiến sĩ Kissinger, sự thất vọng ở Mỹ là đáng kể và đang tăng lên theo từng giờ. Bất chấp một phán quyết rõ ràng ở Hà Nội rằng Tổng thống Nixon sẽ không thể tiếp tục gây áp lực đối với Bắc Việt Nam, Tổng thống một lần nữa đưa ra quyết định dũng cảm để làm mới cuộc chiến tranh trên không ở quy mô từ trước đến nay chưa bao giờ được dự tính. Vào thứ bảy tuần trước, Mỹ đã gài lại tất cả các mìn từ tính lớn trong kênh Hải Phòng. Cùng lúc, trinh sát có người lái trên toàn bộ chiều dài và chiều rộng của Bắc Việt Nam đã được thiết lập lại. Sáng nay, 339-370 / 428-S / 80004 Ngày 14 tháng 12 năm 1972, 741 Hoa Kỳ đã phát động một loạt các cuộc không kích vào các mục tiêu trong khu vực Hà Nội-Hải Phòng sử dụng hơn 120 máy bay B-52, cùng với F-111 và A-6 máy bay ném bom chiến đấu mọi thời tiết, các cuộc thả bom sẽ tiếp tục trong suốt cả ngày. Danh sách mục tiêu đã được mở rộng để bao gồm các mục tiêu đã từng bị cấm trong quân đội. Tổng thống Nixon đã quyết tâm tiếp tục các cuộc ném bom ở cường độ tối đa này trong thời gian ba ngày, sau đó tốc độ bình thường nhưng dữ dội hơn sẽ được duy trì. Hành động này, về phía Tổng thống, sẽ bị nhiều người ở Mỹ phẫn nộ và đặc biệt là những người trong Quốc hội, những người từ lâu đã phản đối vụ đánh bom miền Bắc Việt Nam. Nó được thiết kế để một lần nữa truyền đạt tới Hà Nội rằng họ không thể xem thường với Tổng thống Nixon. Tuy nhiên, quan trọng hơn, hành động hiện đang được tiến hành sẽ nhấn mạnh đến Hà Nội quyết tâm của Tổng thống trong việc thực thi các quy định của bất kỳ thỏa thuận chính trị nào có thể được đưa ra. Tổng thống Thiệu cũng nên rút ra kết luận thích hợp từ hành động của Tổng thống. Có rất ít nghi ngờ rằng những hành động này sẽ chứng tỏ là một trách nhiệm chính trị nghiêm trọng khác ở Hoa Kỳ. Tuy nhiên, một lần nữa, Tổng thống đã sẵn sàng để liều sự yên tĩnh trong nước đổi lấy hành động lẻ phải và đúng đắn. Đồng thời, Tổng thống Thiệu không được hiểu sai ý nghĩa của quyết định tối hậu này của Mỹ. Tổng thống bây giờ đã quyết tâm hơn bao giờ hết để tiến hành một thỏa thuận nếu Hà Nội một lần nữa chứng minh tính hợp lý mà nó đã thể hiện vào tháng Mười. Nếu Tổng thống Thiệu đã xem tình trạng các quan hệ hiện nay từ một viễn cảnh khác, đó sẽ là một sai lầm nghiêm trọng. Do đó, như thư của Tổng thống Nixon đã xác nhận, Tổng thống Thiệu không nên thoải mái trước diễn biến các sự kiện hiện tại. Sẽ còn áp lực trong nước lớn hơn đối với Tổng thống Nixon vì sự leo thang của quân sự. Khi kết hợp với sự thất vọng đã xảy ra do bế tắc hòa bình, có khả năng một sự kȇu gào sẽ phát triển để giải quyết sớm bằng bất cứ giá nào, bao gồm cả việc chấm dứt hỗ trợ cho Tổng thống Thiệu. Quan điểm của Tổng thống sẽ tiếp tục là ông sẽ giải quyết một thỏa thuận chính xác và có thể quản lý được. Dự thảo này hoàn toàn phù hợp với các đề nghị chung của Hoa Kỳ và VNCH trong tháng 10 năm 1970 và tháng 1 và tháng 5 năm 1972 đã hoàn toàn được Tổng thống Thiệu xác nhận. Tổng thống, trong mọi trường hợp, sẽ chấp nhận quyền phủ quyết từ Sài Gòn về hành động của mình. Vì vậy, Tổng thống Thiệu nên nhận thức đầy đủ rằng Hà Nội có thể sẽ sớm trở lại bàn đàm phán trong tương lai gần để chuẩn bị giải quyết. Tổng thống Thiệu không thể đánh mất sự thật này. Hà Nội nhận thức được các yêu cầu của chúng ta. Nếu nó muốn giải quyết, nó có thể được thực hiện rất nhanh. Các vấn đề còn lại là rất ít và có thể quản lý được. Trong hai vòng cuối cùng ở Paris và mặc dù có một số biến động nhất định trong ba ngày qua, những thành tựu sau đây đã đạt được: Bắc Việt đã đồng ý xóa cụm từ “cấu trúc hành chính” 339-370 / 428-S / 80004742 Quan hệ đối ngoại 1969 1969191976, Tập IX, để loại bỏ bất kỳ sự mơ hồ còn lại nào về thực tế rằng Hội đồng quốc gia không phải là một chính phủ. Điều này hoàn toàn phù hợp với vị trí của ông Đức trong chuyến thăm Washington. Hơn nữa, cần lưu ý rằng Tiến sĩ Kissinger đã chiến đấu kiên cường cho từng thay đổi được đề nghị bởi Tổng thống Thiệu và chính phủ của ông. Mặc dù tất cả những thứ này không được chấp nhận, nhưng chúng không được trình bày theo kiểu hình thức lấy lệ. Trong một số trường hợp, các vấn đề về nguyên tắc đã được mặc cả trong hai và ba ngày một lần. Thành tựu thứ hai là một thỏa thuận ban đầu của Hà Nội để chấp nhận một câu bắt buộc cả Bắc và Nam Việt Nam phải tôn trọng Khu Phi Quân Sự. Chúng tôi đã đạt được các điều khoản được tăng cường đáng kể về Lào và Campuchia, bao gồm cả nghĩa vụ cụ thể để tôn trọng Hiệp định Genève. Chúng tôi thu xếp để có tham chiếu đến ba quốc gia Đông Dương đã bị xóa khỏi văn bản của thỏa thuận phù hợp với sự phản đối của Việt Nam Cộng Hòa. Mặc dù chúng tôi không thể có một tài liệu tham khảo cho bốn quốc gia Đông Dương, việc loại bỏ bất kỳ con số nào chắc chắn đã cho phép Tổng thống Thiệu duy trì rằng trên thực tế, bốn quốc gia đã tồn tại. Chúng tôi đã đạt được thỏa thuận của Hà Nội để nén thời gian giữa các vụ ngừng bắn ở miền Nam Việt Nam và những người ở Lào từ 30 ngày đến 20 ngày và chúng tôi sẽ tiếp tục nhấn để tiếp tục nén đến mười ngày. Chúng tôi đã có được một điều khoản thay thế quân sự được phê duyệt, điều này đảm bảo chắc chắn hơn rằng chúng tôi có thể tiếp tục cung cấp tất cả viện trợ quân sự cần thiết cho Sài Gòn trong các điều kiện ngừng bắn. Ngoài ra còn có nhiều thay đổi khác được thực hiện để cải thiện âm sắc và độ chính xác của tài liệu. Đối với chữ ký, Hà Nội đã đồng ý và sau đó rút lại một đề nghị thông qua đó sẽ có ba tài liệu. Một trong đó có phần mở đầu liệt kê tất cả bốn bên sẽ được ký bởi Hoa Kỳ và VNDCCH . Một tài liệu thứ hai chỉ chứa bản thỏa thuận, trừ phần mở đầu không có tham chiếu đến Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời, sẽ được ký bởi Chính phủ VNCH. Một tài liệu tương tự mà không có lời mở đầu sẽ được ký bởi Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời. Do đó, ba tài liệu khi sáp nhập sẽ tạo thành công cụ. Tướng Haig yêu cầu Tổng thống Thiệu bình luận cụ thể về việc liệu thủ tục ký như vậy có được chấp nhận hay không vì thực tế, điều đó có nghĩa là Tổng thống Thiệu sẽ không gắn chữ ký của VNCH vào một tài liệu công nhận cụ thể Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời là Chính phủ. Hơn nữa, nếu một giải pháp như vậy được Tổng thống Thiệu chấp nhận, Về phần mình, Hoa Kỳ sẽ nhấn mạnh vào một chú thích trong đó đặc biệt đưa ra quan điểm rằng chữ ký của Hoa Kỳ không cấu thành sự công nhận của Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời. Phía Hoa Kỳ tin rằng nếu tất cả những thay đổi này là để tồn tại một thỏa thuận phù hợp sẽ có kết quả, và đó là ý định của Tổng thống Nixon để tiến hành hoặc tìm kiếm một sự thay thế khác chỉ có thể là cho lợi ích của Chính phủ VNCH. 339-370 / 428-S / 80004 Ngày 14 tháng 11 năm 1972 743 Ngoài ra, Tổng thống Thiệu cần lưu ý rất nhiều rằng ngoài những cải tiến trong văn bản của thỏa thuận, việc trì hoãn 60 ngày đã cho phép chúng tôi cung cấp cho Tổng thống Thiệu hơn 1 tỷ đô la của thiết bị bổ sung. Sự chậm trễ đã phá vỡ các kế hoạch quân sự của kẻ thù hướng đến một thỏa thuận cuối tháng 10 và ngừng bắn. Tổng thống Thiệu đã có thể chứng minh trước chính những người đồng hương và thế giới của mình rằng ông là bất cứ thứ gì ngoại trừ một con rối của Hoa Kỳ Chúng tôi cũng đã bảo đảm rằng ít nhất một số máy móc kiểm soát quốc tế sẽ được đưa vào thời điểm ngừng bắn. Và, cuối cùng, Tổng thống Thiệu đã tìm cách thống nhất sự hỗ trợ ở đất nước của mình đến một mức độ từ trước đến giờ không thể so sánh được. Vì tất cả những lý do này, Tổng thống Nixon tin chắc rằng Tổng thống Thiệu và chính phủ của ông không còn có thể phản đối một cách khách quan một giải pháp mang lại cơ hội hợp lý cho người dân miền Nam Việt Nam để tránh hậu quả tai hại của một chế độ cộng sản mang đến. Theo quan điểm của Tổng thống Nixon, và của Tiến sĩ Kissinger và Tướng Haig nữa, thật khó hiểu tại sao Tổng thống Thiệu vẫn kiên trì mô tả công thức chính trị trong thỏa thuận là sự áp đặt của một chính phủ liên minh trá hình. Sự thật là rõ ràng và không thể thay đổi. Về mặt chính trị, những người cộng sản đã từ bỏ yêu cầu lâu dài và khăng khăng của họ đối với một chính phủ liên minh và sự từ chức của Tổng thống Thiệu. Như Tổng thống Thiệu đã khẳng định từ lâu, tương lai chính trị còn lại để ông đàm phán với phía bên kia, với tất cả tài sản trong cơ cấu chính phủ của ông, Quân đội, cảnh sát và các chi nhánh khác vẫn được giữ nguyên. Các điều khoản chính trị duy nhất là dành cho một Hội đồng Quốc gia mà Tổng thống Thiệu đã mô tả không công bằng và không chính xác như là tiền thân của một chính phủ liên minh. Nếu ông ấy sẽ tiếp tục làm như vậy, về mặt tâm lý, ông sẽ ban cho những gì không khác gì một Ủy ban Cố vấn với các chức năng chính phủ mà các tác giả của nó đã loại bỏ khỏi tính cách của nó. Ngay cả các nhà đàm phán của Hà Nội đã thừa nhận rõ ràng và nhiều lần rằng Ủy ban không có bất kỳ quyền lực chính phủ nào. Rõ ràng là Hội đồng không chỉ là một ủy ban bầu cử về bề ngoài theo đề nghị của Hoa Kỳ-VNCH tháng 1 năm 1972. Tổng thống Thiệu sẽ kiểm soát ít nhất một nửa số thành viên và Ủy ban sẽ hoạt động theo nguyên tắc hoàn toàn đồng ý. Nhiệm vụ duy nhất của nó là giám sát một cuộc bầu cử mà bản chất và thời gian được để cho các thành phần miền Nam quyết định. Nó cũng là để giúp thúc đẩy thực hiện thỏa thuận. Do đó, để tuyên bố một Cơ quan Tư vấn đơn giản đã được ban cho các quyền lực chính phủ là tự đánh bại mình trong cùng cực. Mặt khác, Tổng thống Nixon, Tiến sĩ Kissinger và Tướng Haig hiểu hoàn toàn mối quan tâm của Tổng thống Thiệu về phía quân đội, đặc biệt là những vấn đề được tạo ra bởi sự hiện diện liên tục của quân đội Bắc Việt Nam tại miền Nam Việt Nam. Chắc chắn, Tổng thống Nixon, người luôn đi đầu trong các cuộc chiến chống cộng trong suốt sự nghiệp chính trị của mình đã không ngây thơ về vấn đề này.
(Còn tiếp)