Thứ Hai, 8 tháng 6, 2020

THE FOREIGN RELATIONS OF THE US -1969-1976 Message From John D. Negroponte of the NSCS to the President’s Assistant for NSA (Kissinger). Message from the President’s Assistant for NSA (Kissinger) to President Nixon

FOREIGN RELATIONS OF THE UNITED STATES 1969-1976
VIETNAM OCTOBER 1972 - JANUARY 1973
(FOREIGN RELATIONS of THE UNITED STATES, 1969-1976 Vol. IX, Vol. X)
Documents Excerpts for the Strategic Studies for The Republic of Vietnam


Part 1: “We believe that peace is at hand", Letter From President Nixon to South Vietnamese President Thieu, Message From the Ambassador to Vietnam (Bunker) to the President’s Deputy Assistant for National Security Affairs (Haig), Preface.
Part 8:  Memorandum of Conversation1 Saigon, December 19, 1972.
Part 9 Memorandum of Conversation Saigon, December 19, 1972 (Continued)



The Christmas Bombings. December 14–29, 1972174.
Message From John D. Negroponte of the National Security Council Staff to the President’s Assistant for National Security Affairs (Kissinger)1
Paris, December 14, 1972, 1156Z.WH 46.
Subject: Hanoi’s behavior in the negotiations. Summary: The purpose of this paper is to summarize Hanoi’s negotiating behavior both in substance and procedure since the reopening of the negotiations on November 20. It concludes that Hanoi has no intention to meet any of the basic requirements that we made clear to them at the end of October; and through a series of irritating dilatory tactics has pursued a course which can be interpreted as desire to achieve either no agreement at all or an agreement substantially worse than that achieved in late October. Hanoi’s tactics have been clumsy, blatant, and fundamentally contemptuous of the United States. End summary. Substance: We came back to Paris on November 20 on the assumption that some of our essential concerns about the October draft agreement could be met. Those concerns were made clear to Hanoi well before our first meeting. When we entered into the new phase of negotiations with Hanoi in October we did so on the assumption that there had been a fundamental shift in their strategy and that they were willing to take some risks in the pursuit of a peaceful settlement.  At that time we acknowledged that to drop their demand for the dismantlement of the GVN represented a significant departure from their previously enunciated policies. Both sides recognized that the pursuit of a settlement on this basis involved taking chances and it seemed, for a period at least, that U.S. and DRV interests had converged sufficiently to form the basis for a settlement. This is to say that we were prepared to disengage from South Vietnam in exchange for which Hanoi was willing to forego accomplishment of all its objectives in the South immediately. Among the essential elements of this negotiating framework were Hanoi’s apparent willingness to leave the political process in the South
632   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX to a reasonable period of evolution, to restrict its right to intervene militarily in the South by accepting a prohibition on further infiltration, and their agreement to withdraw forces from Laos and Cambodia. As the latest series of negotiations have unfolded, however, it has become clear that Hanoi is either dissatisfied with or undecided about an arrangement that gives it a better than equal chance of ultimately achieving its objectives. Whether they have decided to scuttle the agreement or not, their present course seems devoted to the pursuit of every minor tactical advantage with little perspective for the longer term. When we resumed the talks on the 20th of November we came with three basic objectives, none of which would have been that difficult to settle had Hanoi really wanted to do so. First, we wanted some modifications in language in the political chapter so as to make it absolutely clear that the National Council of National Reconciliation and Concord did not have governmental functions. Second, we wanted to obtain an inoffensive phrase somewhere in the agreement which established the principle, however indirectly, that the North Vietnamese did not have the unequivocal right to intervene militarily in South Vietnam. Lastly we wanted to insure that there was some effective international supervisory mechanism in place at the time of ceasefire. What has been the record on these three issues? We have achieved a very minor success in diluting the functions of the National Council of National Reconciliation and Concord and we have succeeded in obtaining the deletion of the description of the Council as an “administrative structure” which they have mistranslated from the very outset. But in exchange Hanoi has pressed for every conceivable political concession which, if accepted, would render the political provisions of the agreement even more onerous than had been before and would in fact call into question the very principle on which our willingness to proceed in October was actually based. First they agreed to drop the maintenance of the ceasefire and the preservation of peace as functions to be ascribed to the Council but now they have asked that among the functions to be added to the Council’s responsibilities is the promotion of the implementation of the agreement’s attached protocols. In military as well as political matters, it is clear that one of their primordial objectives is to deprive the 1954 Geneva Ac-cords of any meaning whatsoever as a basis for a settlement. Finally, on supervisory matters, Hanoi knew from the outset that we wanted to ensure that some international supervisory machinery be in place at the time of the ceasefire. Without going into all the substance of their supervisory protocol, suffice it to say that they only passed it over to us on December 12, roughly six weeks after you had made your public statement that this was one of the issues on which we would
December 14–29, 1972.
633 seek agreement before signing a settlement. This is not to mention the fact that the content of their protocol is such that our two drafts are irreconcilable over any short time span and agreement on the ICCS is likely only if we deprive it of any teeth whatsoever in exchange for which they may be willing to tone down the political demands contained in their protocol. Their ICCS and ceasefire protocols are truly political rather than technical documents. Procedure: Hanoi’s procedural negotiating tactics have been tawdry, petty and at times transparently childish. To cite but a few examples of the kinds of tactics that Hanoi has pursued, one of their basic approaches has been to agree to phrases which they know are important to us in exchange for certain concessions and then subsequently they would reopen the matter in an attempt to extract further concessions, after we had already communicated these changes to our allies. The most blatant example of this was when in the first week of our resumed talks they agreed to a number of significant changes only to reopen every one of them during the following week’s negotiating session. Among the concrete examples of this tactic are the replacement provision which they first traded for reference to Article 21 (b) on prisoner matters in October, which they again agreed to in late November, and then on the final day of our meeting, without any forewarning whatsoever, reopened a substantive issue with respect to that provision. Another example, of course, is their agreement to DMZ language during our first week of meetings in November which they subsequently retracted. Another tactic has been to delay on substantive issues which they know are important to us, particularly the protocols. We can be almost certain that their protocols were ready well in advance of this latest round or at least in sufficient time to table them in late November and they have had our protocols for almost three weeks. And yet they did not provide us any protocols whatsoever until the next to last day of our meetings, including on such matters as the ICCS. As for the prisoner protocol, which they well know is of vital importance to us, it was not tabled until the very same day of your departure. Another tactic of theirs has been to make concessions and then try to recuperate them in some other form. One example is their attempt to introduce into protocol matters of substance which have not been agreed in the basic text itself and in fact were left out as explicit concessions to us. The role of the NCNRC is one example. The repeated naming of the PRG in the ceasefire protocols is another. Yet another example is the way they have tended to treat the Vietnamese and English versions of the agreement as two separate texts, often conceding to us a word in English but maintaining their language in Vietnamese which
634   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX has different implications. To some extent one could say that they are attempting to take advantage of our less than total expertise in the Vietnamese language, although this is not something that we can complain to anyone else about. Another good example of their dilatory tactics has been their claim that they work slowly because they do not have modern means and that they do not receive instructions quickly from Hanoi. As anyone familiar with the DRV knows they have close to a 100-man delegation in Paris capable of cranking out papers at whatever rate is desired; they have several times as many language officers as any U.S. delegation they have ever dealt with; and surely the SIGINT experts can confirm that Hanoi is in possession of modern Soviet communications equipment. If they can get instructions to COSVN in one or two days, they can certainly get them to Le Duc Tho in the same period of time. Hanoi has also on occasion used experts meetings designed for the explicit purpose of conforming texts to introduce major issues of substance. This was particularly flagrant on the final day of our meetings when they reintroduced issues relating to the replacement provision and the chapter on Cambodia and Laos. Hanoi also has a proclivity for using the past record of negotiations in a fashion that is completely out of context. To cite the most ludicrous example, when our first series of renewed meetings began, they reintroduced the question of Thieu’s resignation arguing that this was simply a matter on which even the U.S. had made a proposal in September. They have likewise, in preparing their understandings, pursued a tactic of quoting from the record out of context. Finally they have at times distorted your remarks beyond recognition such as on the issue of international supervision of Article 13 which they read to me at an experts meeting and raised again at the last meeting with you. It was absolutely obvious to anybody familiar with the record that you had meant to drop reference to international supervision in the article itself and that we fully intended to retain in it the international supervisory chapter. In sum Hanoi’s tactics have been to unnecessarily prolong and delay the discussions, to distort the past record to their purposes and tore negotiate concessions several times over. End of message.

Thông điệp từ John D. Negroponte của Nhân viên Hội đồng An ninh Quốc gia gửi Trợ lý của Tổng thống về các vấn đề an ninh quốc gia (Kissinger)1
Paris, 14/12/1972, 1156Z.WH 46.
Chủ đề: Hành vi của Hà Nội trong các cuộc đàm phán.
Tóm tắt: Mục đích của bài viết này là tóm tắt hành vi đàm phán của Hà Nội cả về thực chất và thủ tục kể từ khi mở lại cuộc đàm phán vào ngày 20 tháng 11. Nó kết luận rằng Hà Nội không có ý định đáp ứng bất kỳ yêu cầu căn bản nào mà chúng tôi đã nêu rõ với họ vào cuối tháng 10; và thông qua một loạt các chiến thuật câu giờ khó chịu đã theo đuổi một con đường có thể được hiểu là mong muốn đạt được hoặc không có thỏa thuận nào cả hoặc một thỏa thuận tồi tệ hơn so với đạt được vào cuối tháng Mười. Chiến thuật của Hà Nội đã vụng về, trắng trợn và về căn bản khinh miệt Hoa Kỳ. Tóm tắt chấm dứt.
Chất: Chúng tôi đã trở lại Paris vào ngày 20 tháng 11 với giả định rằng một số mối quan tâm thiết yếu của chúng tôi về thỏa thuận dự thảo tháng 10 có thể được đáp ứng. Những quan tâm đó đã được làm rõ cho Hà Nội trước cuộc họp đầu tiên của chúng tôi. Khi chúng tôi bước vào giai đoạn đàm phán mới với Hà Nội vào tháng 10, chúng tôi đã làm như vậy với giả định rằng đã có một sự thay đổi căn bản trong chiến lược của họ và họ sẵn sàng chấp nhận một số rủi ro trong việc theo đuổi một dàn xếp hòa bình. Vào thời điểm đó, chúng tôi thừa nhận rằng việc bỏ yêu cầu của họ đối với việc giải tán của Chính phủ Việt Nam (VNCH) đã thể hiện một sự rời xa đáng kể từ các chính sách đã thông báo trước đây của họ. Cả hai bên đều nhận ra rằng việc theo đuổi một dàn xếp trên căn bản này liên quan đến việc nắm bắt cơ hội và dường như, trong một khoảng thời gian, ít nhất, lợi ích của Mỹ và DRV đã hội tụ đủ để tạo căn bản cho việc giải quyết. Điều này nói lên rằng chúng tôi đã chuẩn bị tách xa miền Nam Việt Nam để đổi lấy việc Hà Nội sẵn sàng từ bỏ hoàn thành tất cả các mục tiêu của họ ở miền Nam ngay lập tức. Trong số các yếu tố thiết yếu của khuôn khổ đàm phán này là sự sẵn sàng rõ ràng của Hà Nội rời khỏi tiến trình chính trị ở miền Nam
632 Quan hệ đối ngoại, 1969-1976, Tập IX đến một giai đoạn tiến hóa hợp lý, để hạn chế quyền can thiệp quân sự vào miền Nam bằng cách chấp nhận lệnh cấm xâm nhập thêm và thỏa thuận của họ rút quân khỏi Lào và Campuchia. Tuy nhiên, khi một loạt các cuộc đàm phán mới nhất đã diễn ra, rõ ràng Hà Nội không hài lòng hoặc không quyết định về một dàn xếp mang lại một cơ hội bình đẳng tốt hơn để cuối cùng đạt được các mục tiêu. Cho dù họ có quyết định hủy bỏ thỏa thuận hay không, hướng đi hiện tại của họ dường như quyết tâm cho việc theo đuổi mọi lợi thế chiến thuật nhỏ với ít quan điểm trong dài hạn. Khi chúng tôi nối lại các cuộc đàm phán vào ngày 20 tháng 11, chúng tôi đã đưa ra ba mục tiêu căn bản, không có mục tiêu nào khó giải quyết nếu Hà Nội thực sự muốn làm như vậy. Đầu tiên, chúng tôi muốn có một số sửa đổi về ngôn ngữ trong chương chính trị để làm cho nó hoàn toàn rõ ràng rằng Hội đồng Quốc gia về Hòa giải Quốc gia và Hòa Hợp không có chức năng của chính phủ. Thứ hai, chúng tôi muốn có được một cụm từ không gây hấn ở đâu đó trong thỏa thuật thiết lập nguyên tắc, tuy nhiên, gián tiếp, rằng Bắc Việt Nam dứt khoát không có quyền can thiệp bằng quân sự tại miền Nam Việt Nam. Cuối cùng, chúng tôi muốn đảm bảo rằng có một số cơ chế giám sát quốc tế hiệu quả tại thời điểm ngừng bắn. Điều gì đã được ghi nhận về ba vấn đề này? Chúng tôi đã đạt được một thành công rất nhỏ trong việc pha loãng các chức năng của Hội đồng Hòa giải và Hòa Hợp quốc gia và chúng tôi đã thành công trong việc xóa bỏ mô tả của Hội đồng như một “cấu trúc hành chính” mà họ đã dịch sai từ đầu. Nhưng đổi lại, Hà Nội đã thúc ép mọi nhượng bộ chính trị có thể tưởng tượng được, nếu được chấp nhận, sẽ khiến cho các điều khoản chính trị của thỏa thuận thậm chí còn nặng nề hơn trước đây và trên thực tế sẽ đặt câu hỏi về chính nguyên tắc mà dựa trȇn đó chúng tôi sẵn sàng tiến hành vào tháng 10. Đầu tiên, họ đồng ý bỏ việc duy trì lệnh ngừng bắn và giữ gìn hòa bình là các chức năng được quy định cho Hội đồng nhưng bây giờ họ đã yêu cầu rằng trong số các chức năng được thêm vào trách nhiệm của Hội đồng là thúc đẩy việc thực hiện các nghị định thư đính kèm của thỏa thuận. Trong các vấn đề quân sự cũng như chính trị, rõ ràng một trong những mục tiêu nguyên thủy của họ là tước bỏ các Hiệp ước Genève 1954 với bất kỳ ý nghĩa nào làm căn bản cho việc giải quyết. Cuối cùng, về vấn đề giám sát, Hà Nội ngay từ đầu đã biết rằng chúng tôi muốn đảm bảo rằng một số máy móc giám sát quốc tế được đưa ra vào thời điểm ngừng bắn. Không đi sâu vào tất cả các bản chất của quyết nghị giám sát của họ, đủ để nói rằng họ chỉ chuyển nó cho chúng tôi vào ngày 12 tháng 12, chỉ khoảng sáu tuần lễ sau khi ông đã công bố rằng đây là một trong những vấn đề theo đó chúng ta sẽ
633 tìm kiếm thỏa thuận trước khi ký một dàn xếp. Điều này không đề cập đến thực tế là nội dung của quyết nghị (protocol) của họ là hai bản nháp của chúng ta là không thể hòa giải được trong bất kỳ khoảng thời gian ngắn nào và thỏa thuận về ICCS chỉ có thể xảy ra nếu chúng ta tước đi bất kỳ quyền hành nào để đổi lấy từ đó họ có thể sẳn sàng giảm bớt các yêu sách chính trị có trong quyết nghị của họ. ICCS và các quyết nghị ngừng bắn của họ thực sự là chính trị hơn là các tài liệu kỹ thuật.
Thủ tục: Các chiến thuật đàm phán về thủ tục của Hà Nội đã trở nên tồi tệ, nhỏ nhặt và đôi khi là con nít. Để trích dẫn chỉ một vài ví dụ về các loại chiến thuật mà Hà Nội đã theo đuổi, một trong những cách tiếp cận căn bản của họ là đồng ý với những cụm từ mà họ biết là quan trọng đối với chúng ta để đổi lấy những nhượng bộ nhất định và sau đó họ sẽ mở lại vấn đề trong nỗ lực rút ra những nhượng bộ tiếp theo, sau khi chúng tôi đã thông tin những thay đổi này cho các đồng minh. Ví dụ trắng trợn nhất về điều này là khi trong tuần đầu tiên của cuộc đàm phán được nối lại của chúng tôi, họ đã đồng ý một số thay đổi quan trọng chỉ để mở lại mỗi thay đổi trong số thay đổi trong phiên đàm phán tuần sau. Trong số các ví dụ cụ thể của chiến thuật này là điều khoản thay thế mà lần đầu tiên họ trao đổi để tham khảo Điều 21 (b) về các vấn đề tù nhân vào tháng 10, mà họ lại đồng ý vào cuối tháng 11, và sau đó vào ngày cuối cùng của cuộc họp của chúng tôi, mà không có bất kỳ báo trước bất cứ điều gì, mở lại một vấn đề quan trọng liȇn quan với quy định đó. Tất nhiên, một ví dụ khác là sự đồng ý của họ với ngôn ngữ DMZ trong tuần họp đầu tiên của chúng tôi vào tháng 11 mà sau đó họ rút lại. Một chiến thuật khác là trì hoãn các vấn đề thực chất mà họ biết là quan trọng đối với chúng tôi, đặc biệt là các quyết nghị. Chúng tôi có thể gần như chắc chắn rằng các quyết nghị của họ đã sẵn sàng trước vòng đàm phán mới nhất này hoặc ít nhất là đủ thời gian để đặt chúng vào cuối tháng 11 và họ đã có các quyết nghị của chúng tôi trong gần ba tuần. Tuy nhiên, họ đã không cung cấp cho chúng tôi bất kỳ quyết nghị nào cho đến ngày cuối cùng của cuộc họp, kể cả về các vấn đề như ICCS. Đối với quyết nghị tù nhân, mà họ biết rõ có tầm quan trọng sống còn đối với chúng ta, nó không được bàn giao cho đến cùng ngày ra đi của chúng ta. Một chiến thuật khác của họ là nhượng bộ và sau đó cố gắng phục hồi chúng dưới một số hình thức khác. Một ví dụ là nỗ lực của họ để đưa vào nghị quyết các vấn đề về bản chất chưa được thỏa thuận trong chính văn bản căn bản và trên thực tế đã bị bỏ qua như những nhượng bộ rõ ràng đối với chúng tôi. Vai trò của NCNRC là một ví dụ. Việc lặp lại đặt tên của PRG trong các quyết nghị ngừng bắn là một cách khác. Một ví dụ khác là cách họ có xu hướng coi các phiên bản tiếng Việt và tiếng Anh của thỏa thuận là hai văn bản riêng biệt, thường thừa nhận cho chúng tôi một từ bằng tiếng Anh nhưng vẫn duy trì ngôn ngữ của họ bằng tiếng Việt Việc đặt tên lặp lại của PRG trong các quyết nghị ngừng bắn là một cách khác.
634 (Quan hệ đối ngoại, 1969-1976, Tập IX) có ý nghĩa khác nhau. Ở một mức độ nào đó, người ta có thể nói rằng họ đang cố gắng tận dụng lợi thế của chúng tôi ít hơn tổng số chuyên môn về tiếng Việt, mặc dù đây không phải là điều mà chúng tôi có thể phàn nàn với bất kỳ ai khác. Một ví dụ điển hình khác về chiến thuật nới lỏng của họ là tuyên bố của họ rằng họ làm việc chậm vì họ không có phương tiện hiện đại và họ không nhận được hướng dẫn nhanh chóng từ Hà Nội. Như bất cứ ai quen thuộc với DRV đều biết rằng họ có gần một phái đoàn 100 người ở Paris có khả năng giải quyết các giấy tờ với bất kỳ tốc độ nào mong muốn; họ có số nhân viên ngôn ngữ nhiều gấp nhiều lần so với bất kỳ phái đoàn Hoa Kỳ nào họ từng làm việc; và chắc chắn các chuyên gia của SIGINT có thể xác nhận rằng Hà Nội đang sở hữu các thiết bị liên lạc hiện đại của Liên Xô. Nếu họ có thể nhận được hướng dẫn đến COSVN trong một hoặc hai ngày, họ chắc chắn có thể đưa chúng đến Lê Đức Thọ trong cùng một khoảng thời gian. Đôi khi, Hà Nội cũng đã sử dụng các cuộc họp chuyên gia được thiết kế cho mục đích rõ ràng là làm phù hợp các văn bản để giới thiệu các vấn đề chính về bản chất. Điều này đặc biệt rõ ràng vào ngày cuối cùng của các cuộc họp của chúng tôi khi họ giới thiệu lại các vấn đề liên quan đến điều khoản thay thế và chương về Campuchia và Lào. Hà Nội cũng có một tuyên bố về việc sử dụng hồ sơ đàm phán trong quá khứ theo kiểu cách hoàn toàn nằm ngoài chủ đề. Để trích dẫn một ví dụ ngớ ngẩn nhất, khi một loạt cuộc họp trở lại (renewed) đầu tiên của chúng tôi bắt đầu, họ lại đưa ra câu hỏi về việc từ chức của Thiệu cho rằng đây chỉ là vấn đề mà ngay cả Hoa Kỳ đã đưa ra một đề nghị vào tháng Chín. Họ cũng vậy, trong việc chuẩn bị những hiểu biết của họ, theo đuổi một chiến thuật trích dẫn từ hồ sơ bȇn ngoài chủ đề.
Cuối cùng, đôi khi họ đã bóp méo nhận xét của chúng ta đến nổi không còn nhận ra được, chẳng hạn như về vấn đề giám sát quốc tế của Điều 13 mà họ đã đọc cho tôi tại một cuộc họp chuyên gia và rồi nêu lại trong cuộc họp cuối cùng với chúng ta. Điều này hoàn toàn rõ ràng đối với bất kỳ ai quen thuộc với hồ sơ mà chúng ta có ý định bỏ (drop) tham chiếu đến giám sát quốc tế trong chính điều khoản và rằng chúng tôi hoàn toàn có ý định giữ lại trong đó chương giám sát quốc tế. Tóm lại, chiến thuật của Hà Nội là kéo dài và trì hoãn các cuộc thảo luận một cách không cần thiết, bóp méo hồ sơ trong quá khứ với dụng ý của họ và xé bỏ những nhượng bộ đàm phán nhiều lần.
Kết thúc tin nhắn.

----
Message from the President’s Assistant for National Security Affairs (Kissinger) to President Nixon1Paris, December 4, 1972.Hakto 9.
Please pass the following report to the President immediately. Begin text.1. After today’s session we are at a point where a break-off of the talks looks almost certain. This morning Haig and I met privately with Le Duc Tho and Xuan Thuy for 2½ hours and came away somewhat encouraged.2 I made a conciliatory presentation, stripping down our remaining requests of  last week to the minimum. I also emphasized however, that we must have these minimum changes in order to press the agreement on our allies. Essentially I proposed the compromise that we explained to the South Vietnamese which would link de facto North Vietnamese withdrawals to the release of South Vietnamese civilians outside of the agreement; accept in essence the political provisions, asking only for the correct translation of “administrative structure” to make clear the Council is strictly non-governmental; and establish the principle that North Vietnamese troops would not have the unrestricted right to intervene in South Vietnam through one or more of several formulations that I offered. Although it was a generally tough session, we came away with the impression that they would negotiate within this context and settle. In any event, while I said we needed some changes, I made clear our firm determination to settle and our reasonableness. I even told them about the projected Agnew mission.32. At the full meeting this afternoon, which also lasted 2½ hours, Tho answered my morning proposal point by point.4 He rejected every change we asked for, asked for a change on civilian prisoners, demanded the withdrawal of American civilians from South Vietnam thus making the maintenance of the Vietnam Air Force impossible, and withdrew some concessions from last week. In short, we would wind up with an agreement significantly worse than what we started with. I told him flatly that his approach did not provide the basis for a settlement. In the ensuing dialogue Tho stuck firmly by his intransigent position. The only alternative he offered to his presentation this afternoon was to go back to the October agreement literally with no changes by either side. I told Tho that I would report his positions to you overnight, but I was quite sure of your answer. We agreed to meet again tomorrow at 1500, with us serving as hosts at a new location we havechosen.3. It is not impossible that  Tho is playing chicken and is waiting for us to cave tomorrow. But I do not think so. There is almost no doubt that Hanoi is prepared now to break off the negotiations and go an-other military round. Their own needs for a settlement are now outweighed by the attractive vision they see of our having to choose between a complete split with Saigon or an unmanageable domestic situation. We have two basic choices, assuming as we must that their position is final: (1) go back to the October agreement or (2) run a risk of a breakoff of the talks. I believe the first option is impossible:
—After all our dealings with Saigon and his insistence on some changes these past weeks, this would be tantamount to overthrowing Thieu. He could not survive such a demonstration of his and our impotence.
—We would have no way of explaining our actions since late October.
—It would be an enormous propaganda victory for Hanoi. 339-370/428-S/80004October 24–December 13, 1972  511
—Most importantly, it would deprive us of any ability to police the agreement, because if the Communists know we are willing to swallow this back down, they will also know that we will not have the capacity to react to violations. Thus while the October agreement was a good one, intervening events make it impossible to accept it now.4. Therefore I believe we must be prepared to break off the negotiations. The question is how we do it, and here we have two tactical options. The first choice is to propose settling on the basis of where we stood at the end of last week’s round. We would thus try to keep the improvements we gained last week on the DMZ, Laos and Cambodia, military replacement, and not singling out American obligations; drop our remaining requests; and get them to drop their demands on civilian prisoners and withdrawal of American civilians. It is highly unlikely that Tho will accept this. Furthermore, even if he did, we would face an impossible situation with Saigon because we would have gained no changes in the agreement since the last round.5. The second option is to insist on maintaining the changes of last week and to boil down our remaining requests to two: the correct Vietnamese translation for “administrative structure” and one of our three formulations designed to establish the principle that North Vietnamese troops do not have the legal right to intervene indefinitely in South Vietnam. We would drop all our other requests in exchange for their dropping their changes regarding civilian prisoners and U.S. civilian personnel. This approach is of course even more likely of leading to a break off than the first option. However I believe it is the course we should choose for the following reasons:
—If, as seems totally unlikely, the other side buys this package, we would have gained a significant change in both the political and military areas. Thus this extra round would have been justified and we would be in a stronger position versus Saigon, although our problems there would still be massive.
—If the talks break down, we would have a tenable position domestically on these two issues. On the political one, we could rightly say that we were tricked in the translation and always reserved on it, and Hanoi is trying to distort the English phrase by describing the Council as governmental. On the military question, the American people could certainly understand our fighting for a reference somewhere in the agreement that prevents a legal sanction for North Vietnamese troops to remain on the territory of an ally. The Harris poll seems to confirm this.
—We would thus say that the negotiations failed because Hanoi tricked us on one question and refused to pick any one of several formulations which established the principle that they could not interfere 339-370/428-S/80004512   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX indefinitely in South Vietnam’s affairs. The American people should understand our position, especially when we were prepared de facto to let Hanoi leave its troops in the South for now.6. I have no illusions about what a break off in the talks will do to us domestically. If this happens, I will talk to you upon my return about my own responsibility and role. The immediate task now, of course, is to save our national honor and position ourselves as best we can with our people and the world so as to pursue a principled policy in South-east Asia. The above description of today’s session concerns technical questions which are essentially beside the point. The central issue is that Hanoi has apparently decided to mount a frontal challenge to us such as we faced last May. If so, they are gambling on our unwillingness to do what is necessary; they are playing for a clear cut victory through our split with Saigon or our domestic collapse rather than run the risk of a negotiated settlement. This is the basic question; the rest is tactics. If they were willing to settle now, I could come up with acceptable formulas and would not need to bother you. Assuming they are going the other route, we are faced with the same kind of hard decisions as last spring. I believe that the American people will not fail you now just as they did not then. I therefore believe this situation will require your addressing the American people directly. We will have to step up the bombing again, while at the same time we will probably want to lay out a positive negotiating position for the future so as to give our policy a defined objective and give the American people hope. I believe that you can make a stirring and convincing case to American people and that you will be able to rally them as you have so often in the past with your direct appeals. Your address could contain the following elements:
— Our acceptance of the October agreement was always conditioned on consultations with our allies. Saigon has every right to participate since the war is being fought on their soil by North Vietnamese invaders.
—Furthermore the October agreement contained many ambiguities that needed clarification if the peace was to be a sound one. In addition to technical and translation changes there were such elements to be clarified as de facto North Vietnamese withdrawals which we had proposed and never dropped; the ceasefires in Laos and Cambodia; international supervisory machinery; and various other understandings and principles which needed elaboration. These would have been easy to clarify but Hanoi absolutely refused to cooperate.
—You would emphasize as well our extreme reasonableness in keeping our changes to a minimum despite the above factors. The fact 339-370/428-S/80004October 24–December 13, 1972  513 that Hanoi accepted some modifications last week also proved they admitted that the agreement was not complete.
—Negotiations finally broke down because Hanoi would not correct its trickery on translating a key word and because they refused a whole series of non-contentious formulations in order to sanctify their right to commit aggression against South Vietnam.
—You would stress your determination to proceed with your principled course until there was a sound and just peace, and you would underline this stance by combining firm military actions and a reason-able negotiating position. We would meanwhile move decisively to bring about a unilateral U.S. withdrawal.7. In sum I recommend pursuing the above option cutting down our requests to two on the extremely remote chance that this might produce an agreement, or to position ourselves better for what now seems to be an inevitable breakdown in the negotiations. We shall meet again at 1500 tomorrow and I need instructions by then.8. My office has already contacted Dobrynin and given him the toughest warning on the situation in your name.5 I am now seeing the Chinese Ambassador here and will convey the same message. Warm regards. End text. For Kennedy:9. I must emphasize again that the bureaucracy is not to be told of the present situation and there must be absolute security concerning 339-370/428-S/80004514   Foreign Relations, 1969–1976, Volume IX where we stand. You should merely say that we are in the bargaining process and there are no definitive results yet.6 Warm regards.

Thông điệp từ Trợ lý của Tổng thống về các vấn đề an ninh quốc gia (Kissinger) gửi Tổng thống Nixon1Paris, ngày 4 tháng 12 năm 1972.Hakto 9.
Hãy chuyển báo cáo sau đây cho Tổng thống ngay lập tức. Bắt đầu văn bản.1.
Sau phiên họp hôm nay, chúng ta đang ở thời điểm mà sự đổ vỡcác cuộc đàm phán có vẻ gần như chắc chắn. Sáng nay Haig và tôi đã gặp riêng với Lê Đức Thọ và Xuân Thủy trong 2 tiếng rưỡi và được khuyến khích phần nào. Tôi đã trình bày hòa giải, tước bỏ các yêu cầu còn lại của chúng tôi trong tuần trước đến mức tối thiểu. Tuy nhiên, tôi cũng nhấn mạnh rằng chúng ta phải có những thay đổi tối thiểu này để nhấn mạnh thỏa thuận đối với các đồng minh của mình. Về căn bản, tôi đã đề nghị sự thỏa hiệp mà chúng tôi đã giải thích với người Miền Nam Việt Nam sẽ liên kết việc rút quân của Bắc Việt đang hiện diện ở Miền Nam (de facto) với việc thả dân sự Miền Nam ra bȇn ngoài thỏa thuận; chấp nhận thực chất các điều khoản chính trị, chỉ yêu cầu dịch chính xác “cấu trúc hành chính” để làm rõ Hội đồng là nghiȇm ngặt phi chính phủ; và thiết lập nguyên tắc rằng quân đội Bắc Việt sẽ không có quyền không hạn chế (unrestricted right) can thiệp vào Nam Việt Nam thông qua một hoặc nhiều công thức mà tôi đưa ra. Mặc dù đó là một phiên nói chung khó khăn, chúng tôi đã có ấn tượng rằng họ sẽ đàm phán trong chủ đề này và dàn xếp. Trong mọi trường hợp, trong khi tôi nói rằng chúng tôi cần một số thay đổi, tôi đã nói rõ quyết tâm của chúng tôi để giải quyết và tính hợp lý của chúng tôi. Tôi thậm chí còn nói với họ về nhiệm vụ Agnew đã dự án. Trong cuộc họp đầy đủ chiều nay, cũng kéo dài 2 tiếng rưỡi, Thọ đã trả lời các đề nghị vào buổi sáng của tôi từng điểm một. Ông ta từ chối mọi thay đổi chúng tôi yêu cầu, yêu cầu thay đổi tù nhân dân sự, yêu cầu rút lui dân thường Mỹ khỏi Miền Nam Việt Nam như vậy việc bảo trì Không quân Việt Nam là không thể, và đã rút một số nhượng bộ từ tuần trước. Nói tóm lại, chúng tôi sẽ đã kết thúc với một thỏa thuận rõ ràng còn tồi tệ hơn so với những gì chúng tôi bắt đầu. Tôi nói thẳng với ông ta rằng cách làm việc của ông ta không cung cấp căn bản cho việc giải quyết vấn đề. Trong cuộc đối thoại tiếp theo Thọ giữ chặt vị trí ngoan cố của mình. Sự thay thế duy nhất mà ông ta đưa ra cho bài thuyết trình chiều nay là quay trở lại thỏa thuận tháng 10 theo nghĩa đen mà không có sự thay đổi nào từ hai phía. Tôi nói với Thọ rằng tôi sẽ báo cáo ý định của ông ta cho Tổng Thống qua đêm, nhưng tôi khá chắc chắn về câu trả lời của Tổng Thống. Chúng tôi đã đồng ý gặp lại vào ngày mai lúc 1500, với chúng tôi như là chủ tọa tại một địa điểm mới mà chúng tôi đã chọn.3. Có thể biết đâu là Thọ đang chơi gà và đang chờ chúng tôi sụp hố ngày mai. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Gần như không có nghi ngờ rằng Hà Nội đã sẵn sàng để phá vỡ các cuộc đàm phán và đi một cuộc đấu quân sự khác. Nhu cầu giải quyết vấn đề riȇng của họ hiện đang kém trọng lượng bởi viễn cảnh hấp dẫn mà họ thấy được về việc chúng ta phải lựa chọn giữa một cuộc tách rời hoàn toàn với Sài Gòn hay một tình huống trong nước không thể kiểm soát được. Chúng tôi có hai lựa chọn căn bản, chúng tôi phải giả sử rằng ý định của họ là cuối cùng: (1) quay trở lại thỏa thuận tháng 10 hoặc (2) có nguy cơ đổ vỡđàm phán. Tôi tin rằng tùy chọn đầu tiên là không thể:
 -- Sau tất cả các trao đổi của chúng tôi với Sài Gòn và sự khăng khăng của ông về một số thay đổi trong những tuần qua, điều này sẽ tương đương với việc lật đổ Thiệu. Ông ta không thể sống sót trước một chứng minh tồi tệ đến thế về sự bất lực của Ông ta và của chúng ta.
-- Chúng tôi không có cách nào để giải thích hành động của chúng tôi kể từ cuối tháng Mười.
-- Đây sẽ là một chiến thắng tuyên truyền to lớn cho Hà Nội. 511
-- Quan trọng nhất, nó sẽ không cho chúng ta bất kỳ khả năng nào để giám sát thỏa thuận, bởi vì nếu Cộng sản biết chúng ta sẵn sàng nuốt lại điều này, họ cũng sẽ biết rằng chúng ta sẽ không có khả năng phản ứng với các vi phạm. Do đó, trong khi thỏa thuận tháng 10 là một thỏa thuận tốt, các sự kiện can thiệp vào khiến cho nó không thể được chấp nhận ngay bây giờ.4. Vì vậy, tôi tin rằng chúng ta phải chuẩn bị để phá vỡ các cuộc đàm phán. Câu hỏi là làm thế nào chúng ta làm điều đó, và ở đây chúng ta có hai lựa chọn hai chiến thuật. Lựa chọn đầu tiên là đề nghị giải quyết trên căn bản nơi chúng tôi đã đứng vào cuối vòng họp cuối tuần trước. Do đó, chúng tôi sẽ cố gắng duy trì những cải tiến mà chúng tôi đã đạt được vào tuần trước trên DMZ, Lào và Campuchia, thay thế quân sự và không bỏ qua các bắt buộc của Mỹ; bỏ các yêu cầu còn lại của chúng tôi; và khiến họ từ bỏ yêu cầu của họ đối với các tù nhân dân sự và rút đi dân thường Mỹ. Rất khó có khả năng Thọ sẽ chấp nhận điều này. Hơn nữa, ngay cả khi ông ta làm thế, chúng ta sẽ phải đối mặt với một tình huống không thể với Sài Gòn vì chúng ta đã không đạt được sự thay đổi nào trong thỏa thuận kể từ vòng cuối.5. Lựa chọn thứ hai là khăng khăng duy trì những thay đổi của tuần trước và giải quyết các yêu cầu còn lại của chúng tôi thành hai: bản dịch tiếng Việt chính xác cho cấu trúc hành chính của “cấu trúc hành chính” và một trong ba công thức của chúng ta được thiết kế để thiết lập nguyên tắc mà quân đội Bắc Việt Nam không có quyền hợp pháp can thiệp vô thời hạn vào Nam Việt Nam. Chúng ta sẽ bỏ (drop) tất cả các yêu cầu khác để đổi lấy việc họ bỏ (drop) những thay đổi liên quan đến tù nhân dân sự và nhân viên dân sự Hoa Kỳ. Cách tiếp cận này tất nhiên thậm chí có nhiều khả năng dẫn đến một sự phá vỡ hơn so với lựa chọn đầu tiên. Tuy nhiên tôi tin rằng đây là con đường chúng ta nên chọn vì những lý do sau:
-- Mặc dù dường như hoàn toàn không có khả năng, nếu phía bên kia nhận các thay đổi này, chúng ta sẽ có được một sự thay đổi đáng kể trong cả lĩnh vực chính trị và quân sự. Do đó, vòng đấu thêm này sẽ được chứng minh và chúng tôi sẽ ở vị thế mạnh hơn trước Sài Gòn, mặc dù vấn đề của chúng ta vẫn còn rất lớn.
-- Nếu các cuộc đàm phán bị phá vỡ, chúng ta sẽ có một vị trí có thể điều chỉnh được trong nước về hai vấn đề này. Về mặt chính trị, chúng ta có thể nói một cách đúng đắn rằng chúng ta đã bị lừa trong bản dịch và luôn luôn tự chế, và Hà Nội đang cố gắng bóp méo cụm từ tiếng Anh bằng cách mô tả Hội đồng là chính phủ. Về câu hỏi quân sự, người dân Mỹ chắc chắn có thể hiểu việc chúng ta đấu tranh để tham khảo ở đâu đó trong thỏa thuận nhằm ngăn chặn một lệnh trừng phạt hợp pháp cho quân đội Bắc Việt vẫn ở lại trên lãnh thổ của một đồng minh. Cuộc thăm dò của Harris dường như đã xác nhận điều này.
-- Do đó, chúng ta sẽ nói rằng các cuộc đàm phán đã thất bại vì Hà Nội đã lừa chúng tôi một câu hỏi và từ chối chọn bất kỳ một trong số các công thức đã thiết lập nguyên tắc rằng họ không thể can thiệp 339-370 / 428-S / 80004512 Quan hệ đối ngoại, 1969 Thay1976, Tập IX vô thời hạn trong các vấn đề Nam Việt Nam. Người dân Mỹ nên hiểu vị trí của chúng ta, đặc biệt là khi chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để cho Hà Nội để lại (leave) quân đội của họ ở miền Nam bây giờ (for now).6. Tôi không ảo tưởng về những gì một cuộc đỡ vở trong các cuộc đàm phán sẽ làm gì với chúng ta ở trong nước. Nếu điều này xảy ra, tôi sẽ nói chuyện với Tổng Thống khi tôi trở về về trách nhiệm và vai trò của chính mình. Tất nhiên, nhiệm vụ trước mắt bây giờ là bảo vệ danh dự quốc gia và định vị bản thân tốt nhất có thể với nhân dân và thế giới để theo đuổi chính sách nguyên tắc ở Đông Nam Á. Mô tả ở trên của phiên họp hôm nay liên quan đến các câu hỏi kỹ thuật mà về căn bản là bên cạnh điểm. Vấn đề trung tâm là Hà Nội rõ ràng đã quyết định thực hiện một thách thức trực diện đối với chúng ta như chúng ta phải đối mặt vào tháng 5 năm ngoái. Nếu vậy, họ đang đánh bạc với sự không sẵn lòng của chúng tôi làm những gì cần thiết; họ đang chơi cho một chiến thắng rõ ràng thông qua sự chia rẽ của chúng ta với Sài Gòn hoặc sự sụp đổ trong nước của chúng ta thay vì có nguy cơ giải quyết thương lượng. Đây là câu hỏi căn bản; phần còn lại là chiến thuật. Nếu họ sẵn sàng giải quyết ngay bây giờ, tôi có thể tin tới các công thức có thể chấp nhận và không cần phải làm phiền Tổng Thống. Giả sử họ đang đi theo con đường khác, chúng ta phải đối mặt với những quyết định khó khăn tương tự như mùa xuân năm ngoái. Tôi tin rằng người dân Mỹ sẽ không làm TT thất vọng trong lúc này như họ đã không làm khi đó. Do đó tôi tin rằng tình huống này sẽ yêu cầu TT nȇu rõ trực tiếp với người dân Mỹ. Chúng ta sẽ phải đẩy mạnh cuộc đánh bom một lần nữa, đồng thời có lẽ chúng ta sẽ muốn đưa ra một vị trí đàm phán tích cực cho tương lai để cho chính sách của chúng ta có một mục tiêu xác định và mang lại cho người dân Mỹ hy vọng. Tôi tin rằng TT có thể đưa ra một trường hợp gây xôn xao và thuyết phục cho người dân Mỹ và rằng TT sẽ có thể tập hợp họ như TT thường làm trong quá khứ với những lời kêu gọi trực tiếp của TT. Bài diễn văn của TT có thể chứa các yếu tố sau:
-- Việc chúng tôi chấp nhận thỏa thuận tháng 10 luôn được điều kiện trong các cuộc tham vấn với các đồng minh của chúng tôi. Sài Gòn có mọi quyền tham gia vì họ đang chiến đấu trong cuộc chiến trên đất của họ gây ra bởi những kẻ xâm lược Bắc Việt.
-- Ngoài ra, thỏa thuận tháng 10 còn có nhiều điều mơ hồ cần làm sáng tỏ nếu hòa bình trở thành một điều tốt đẹp. Ngoài những thay đổi về kỹ thuật và dịch thuật, còn có những yếu tố cần được làm rõ như việc rút quân trȇn thực tế của Bắc Việt mà chúng tôi đã đề nghị và không bao giờ từ bỏ; các lệnh ngừng bắn ở Lào và Campuchia; máy móc giám sát quốc tế; và nhiều cách hiểu và nguyên tắc khác cần được xây dựng. Những điều này sẽ dễ dàng được làm rõ nhưng Hà Nội hoàn toàn từ chối hợp tác.
-- TT cũng nhấn mạnh sự hợp lý cao độ của chúng ta trong việc giữ cho các thay đổi của chúng ta ở mức tối thiểu bất chấp các yếu tố trên. Thực tế (513) rằng Hà Nội đã chấp nhận một số sửa đổi vào tuần trước cũng chứng tỏ họ thừa nhận rằng thỏa thuận này chưa hoàn tất.
-- Cuối cùng, các cuộc đàm phán đã bị phá vỡ vì Hà Nội sẽ không sửa chữa mánh khóe của mình trong việc dịch một từ khóa và vì họ đã từ chối một loạt các công thức không thể chối bỏ (non-contentiuos) để thánh hóa quyền xâm lược của họ đối với Miền Nam Việt Nam.
-- TT sẽ nhấn mạnh quyết tâm của TT để tiến hành đường lối có nguyên tắc của TT cho đến khi có một nền hòa bình tốt đẹp và công bằng, và TT sẽ nhấn mạnh lập trường này bằng cách kết hợp các hành động quân sự vững chắc và một vị trí đàm phán hợp lý. Trong khi đó, chúng ta sẽ tiến đến một cách quyết định để mang lại một cuộc rút lui đơn phương của Hoa Kỳ.7.
Tóm lại, tôi khuyên TT nên theo đuổi tùy chọn trên, cắt giảm yêu cầu của chúng ta xuống hai cơ hội cực kỳ xa vời rằng điều này có thể tạo ra một thỏa thuận, hoặc để xác định vị trí tốt hơn cho những gì bây giờ dường như là một đổ vỡ không thể tránh khỏi trong các cuộc đàm phán. Chúng ta sẽ gặp lại vào 1500 ngày mai và tôi cần sự hướng dẫn trước đó.8. Văn phòng của tôi đã liên lạc với Dobrynin và đưa cho ông ta lời cảnh báo cứng rắn nhất về tình huống nhân danh TT.5 Bây giờ tôi đang gặp Đại sứ Trung Quốc tại đây và sẽ chuyển đến thông điệp tương tự. Trân trọng. Kết thúc văn bản. Đối với Kennedy: 9. Tôi phải nhấn mạnh một lần nữa rằng các cơ quan không được nói về tình hình hiện tại và phải có sự bảo mật tuyệt đối liên quan đến 339-370 / 428-S / 80004514 Quan hệ đối ngoại, 1969 Tiết1976, Tập IX vị trí chúng ta đang đứng. TT chỉ nên nói rằng chúng tôi đang trong quá trình thương lượng và chưa có kết quả rõ ràng nào.6 Trân trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét