Di Sản Trúc
Phương 2 (The Legacy of Truc Phuong 2)
Tình Yȇu của
Người Con Gái thời Chinh Chiến Trong Giòng Nhạc Trúc Phương
Trúc Phương đã
để lại một di sản văn hóa lớn trong giòng lịch sử Việt Nam về tình yȇu người
con gái trong thời chiến đối với người trai là lính.
Ngay từ Ðò
Chiều 1957, Trúc Phương đề cập nhiều nhất về người con gái chèo đò đã qua sông “người
viễn xứ, đi muôn nơi xa xôi, xây hướng cuộc đời.” Tình yȇu người con gái đã
dành trọn cho người trai đi cho một lý tưởng và luôn luôn ấp ủ trong tim hình bóng
người trai lính chiến này một ngày xum họp khi “chiều nào nắng tắt trȇn đȇ, toán
quân xưa trở về, màu chiến y phai rồi, người anh từ muôn lối, về mang niềm yȇu
mới, đôi tay vung muôn hoa, hoa sắc Cộng Hoà.” Tình yȇu người con gái, dù chưa
phải là người tình của người lính, vẫn một lòng thương nhớ anh dù chỉ mới gặp
nhau.
Tàu Ðȇm Năm
Cũ 1962 là tác phẩm dấu mốc lịch sử vì Trúc Phương đã lồng tình yȇu, lần này là
người yȇu của người lính trận khi tiễn anh ra chiến trường biȇn cương (frontiers
military zones.) Người con gái bâng khuâng, nhìn theo con tàu xa dần, nhưng vẫn
chưa yȇn lòng, còn lo lắng cho anh và tự hỏi “chuyến xe đȇm lạnh không, để người
yȇu vừa lòng.” Thật là một tình yȇu cao quý và chung thủy. Người con gái đã trở
lại sân ga một lần để hồi tưởng và mơ thấy con tàu người xưa mang người trai trở
về với cô, và với bao mơ ước người trai lính chiến trở về vui nơi phố phường,
quȇn đi gió lạnh ngoài biȇn cương. Sau cùng, vào một đȇm Hè, người lính đã trở
về xum họp với cô.
Buồn Trong Kỷ
Niệm 1963 là một định nghĩa về Tình Yȇu trong giòng nhạc Trúc Phương. Tình yȇu
dường như không toàn hảo, và có nhiều buồn hơn vui, và hai người yȇu nhau dễ nhầm
lỡ đánh mất ân tình cũ để rồi nuối tiếc, khi ấy đã quá nhiều cay đắng và nhận
ra những ngày mới yȇu nhau đã không còn nữa.
Chiều Cuối Tuần
1962 là một tác phẩm đặc biệt nhất của Trúc Phương nói lȇn quyền tự do trong
tình yȇu của người con gái trước người con trai. Ngày nay (2019) dưới chế độ cộng
sản, 57 năm đã trôi qua nhưng tác phẩm Chiều Cuối Tuần vẫn là một lời tình yȇu
cao quý nhất khi người con gái đã một chiều nào “lȇn đường phố cũ, tìm anh chiều
hẹn hò, trao nhau niềm vui cuối tuần, vì hơn mấy lần vắng anh trời kinh đô như
xao xuyến bước cô đơn.” Người con gái đài các nơi kinh đô đã từ bỏ những xa hoa
để tìm người yȇu cũ nơi xưa kia họ đã hẹn nhau.” Cô nói “Khi tôi đưa chân người
tôi mến tạm xa biệt kinh thành,” những ngày ấy, người trai từ biệt kinh thành để
vào lính, ở quân trường, hoặc trú đóng quân ở một nơi nào xa thành phố. Bài Chiều
Cuối Tuần 1962 là một khắc khoãi của người con gái dưới chế độ cộng sản, họ muốn
một tình yȇu tự do không lệ thuộc quyết định của gia đình hay ai khác. Chính
bài Chiều Cuối Tuần này đã thật sự giải phóng tình yȇu người con gái hiện vì thế
bài này rất được yȇu thích và hát bởi những ca sĩ trẻ đẹp nhất hiện nay trong
nước.
Trong tất cả
những bài hát về tình yȇu, Trúc Phương thường dành gần hết lyrics cho người con
gái những diễn tả tâm trạng tình yȇu của mình, người con trai đã rất ít, hoặc
không bao giờ xuất hiện trong những tuyệt phẩm về tình yȇu. Vì vậy, Ðò Chiều,
Tàu Ðȇm Năm Cũ, Ai Cho Tôi Tình Yȇu, nếu có một giọng nam trình bày, bài hát trở
thành không phù hợp với tâm trạng người con gái, hoặc trở thành lạc điệu. Thí dụ,
giọng nam không thể hát “trở gót bâng khuâng, tôi hỏi lòng đȇm nay buồn không”.
…
Một kết luận
nhỏ cho Di Sản Trúc Phương, Ông đã để lại thế hệ trẻ dưới chế độ cộng sản hiện
nay một di sản (legacy) văn hóa vĩ đại về tình yȇu mà người bất cứ người người
trẻ nào khi hát nhạc của Ông cũng cảm nhận một tình yȇu tự do và hoàn hảo vượt cao
lȇn trȇn những đen tối và bạo lực trong xã hội hiện nay.
Hoàng Hoa
2019/09/08