Thứ Năm, 17 tháng 6, 2021

Bão Lửa Mùa Hè Quãng Trị 1972, 119. Phiȇn Họp của Nhóm Hành Ðộng Ðặc Biệt Washington. Chiến Dịch Hậu Vệ I.

Bão Lửa Mùa Hè Quãng Trị 1972, Chiến Dịch Hậu Vệ I.

Ðược dịch qua Google ™ Translator, và được Hoàng Hoa edit lại. 2021/06/20

---

 https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v08/d52

 52. Conversation Among President Nixon, the President’s Assistant for National Security Affairs (Kissinger), and the Chairman of the Joint Chiefs of Staff (Moorer)1

[Omitted here are greetings and an exchange of pleasantries.]

Nixon: Let me come, maybe, directly to the point, because I want—Admiral Moorer has heard me speak in this vein before. I want you to hear it, too, because Packard,2 of course, was quite familiar because he was at WSAG meeting and so forth and you’re not. And, first, I think there has to be a very clear understanding that—of a matter which I have discussed with the Admiral on occasion before, and that is that I am Commander in Chief, and not Secretary of Defense. Is that clear? Do you understand that?

Moorer: I do indeed.

Nixon: Now, I ordered a briefing on Vietnam this morning, yesterday, and to be over here by about 7 o’clock. It didn’t come until 9:00–8:30.3 That’s a direct violation of orders, and I want somebody who was supposed to be here to be demoted or reprimanded. That’s to go in his file. Is that clear? I ordered that, and I was told he would be here at 7:15, and I understand well the Secretary of Defense said he couldn’t come until 8:30. Now, I’m not going to have that kind of crap any more. From now on, that man is to have his ass over here in this office at 7 o’clock every morning. Is that clear?

Moorer: Yes, sir. He’ll be here.

Nixon: All right, no more crap. The second point is I ordered the use of strikes, you know, in this zone above the DMZ. There were 500 sorties that could have been flown; they flew 100 yesterday—125—

Moorer: 138, sir.

Nixon: 138. Yeah. The excuse is weather. I understand.

Moorer: No, sir. In all fairness, you see, we got that directive, Mr. President, at mid–day and they, as they will tell you, they had their schedules laid on, their LORAN laid on—

[Page 172]

Nixon: That’s right.

Moorer: I asked Abrams last night and we started right way.

Nixon: I understand. Now, let’s come to Abrams. Why didn’t he think of that? What is—what is his job out there? Just to do it in the numbers or is it his job to try to see that this kind of offensive is stopped? Now, I want you to understand, there’s some talk of Abrams going to Chief of Staff of the Army. I want you to know that I don’t intend him to have to go to Chief of Staff of the Army because of his conduct in this business. He’s shown no imagination. He’s drinking too much. I want you to get an order to him that he’s to go on the wagon throughout the balance of this offensive. Is that clear?

Moorer: Yes, sir.

Nixon: Totally. The other thing that’s going to happen is that he is going to start coming up with some ideas as to the use of the Air Force and so forth and as to the planning here, rather than just sitting back on his ass waiting for things to happen. Now, I have read the reports that came from Defense on this thing, on Friday, on Saturday, they’ve—that’s from out there.4 They did not—they were not accurate. They did not explain what the facts were adequately. And what is happening here is that at Defense, in its usual way, is temporizing with the situation which is serious, but which can be turned to our advantage. But it can only be turned to our advantage with the massive use of all of our assets, and also in terms of our air power by not waiting until it’s ceiling-unlimited before we get out there and clobber them where they are. Now, from the moment you leave this office, I want somebody to get out there have out there, and I want everything that can fly, flying in that area. And good God! In the Battle of the Bulge they were able to fly even in a snowstorm. Now what in the hell is the matter with the Air Force that they are unable to, to, to conduct offensive operations in this area? So they’re going to fly down and drop it over a cane field in Cambodia? Sure, they’d get another Purple Heart—I mean an air medal for that. But I want this Air Force, and I—that includes the Navy—you’ve only got, as I understand it, that instead of having the four carriers we ordered in, we got two. Is that right?

Moorer: No, sir. There are three there. The fourth one will be there very shortly, sir.

Nixon: How shortly?

Moorer: About—I would say they have 50 hours.

Nixon: All right. That’s too long. Too long. We shouldn’t have left it. When those four carriers are there—now, we have got to use this air power in a way that will be as effective as possible. The other thing is [Page 173] an immediate study is to be made of the use of B–52s in the—a study and I need the recommendation within eight hours, and I don’t want to go through the—I’m not going to crap around with the Secretary of Defense on this either—I need the use of B–52s if it will be helpful in that 40 mile—5

Moorer: 45 miles.

Nixon: That’s right. If it will be helpful. Understand? The idea that if, if we don’t have the assets that can do it otherwise, we’ll use ’52s. Now, if the reason for not using the ’52s is because they are vulnerable, I understand that. If, on the other hand, the use of B–52s, after you’ve taken out the SAMs, would be helpful, we’d better use them. Because the thing that I am concerned about here is that—well, first, I don’t like this business of not getting information when I ask for it. I was on the phone all day yesterday and couldn’t get a goddamn thing out of the Department of Defense. I got one half-assed memorandum,6 which was so disgraceful in terms of it being inadequate, that I really don’t, I’m really ashamed to have it in my file. I have it in my file, but I’m going to keep it personal and I hope I don’t have to write a book. But from now on, we’re to have the truth and that guy is going to be over here. Incidentally, not just in the morning; he should be here at 7 o’clock at night. Let him work a little overtime over there. Is that clear?

Moorer: Yes, sir.

Nixon: Get him over here. And I want the plans—I want what he’s done and I want what has been done to carry out these orders. Now as far as this, as the—and then Abrams and that MACV staff and all the rest, they’re to knock off all the parties. Is that clear?

Moorer: Very much, sir—

Nixon: There isn’t to be anything out there. And from—until they get this thing contained, they have got to have what we need from them. What we need from them are some ideas on their part as to what they’re going to do, rather than we’ll run the same numbers, you know, we’ll hit same targets here, here, here, here, here, here and here. The idea that we could have been surprised by this, the idea that we didn’t—I mean, we thought the B–3 thing was coming and so forth. Well, they had more tanks there than we expected; and they had more forces there than we expected, and all that sort of thing. I don’t buy that.

Moorer: Our reason—

[Page 174]

Nixon: Now, it isn’t we being surprised. I mean it’s—this is ARVN being surprised. That’s what they said, that MACV was pissing on the ARVN. We’re the ones that are supposed to have the intelligence. The ARVN doesn’t have much in terms of intelligence. But my point is that, I know we don’t have many assets out there in terms of ground forces. And we’re not going to have any. This is not going to be said, but we’ve got some very considerable assets in terms of air power. But those assets have to be, they have to be concentrated, concentrated in areas that will provide shock treatment now as we did in the B–3 area.7 Remember? We had a couple day strike; it did a little good. Now, we’ve got to concentrate in these areas and give it some shock treatment. And, incidentally, rather than 25 miles, you’ve got to go up to 30 miles in order to do the job.

Kissinger: We have that Dong Hoi area.

Nixon: Take out the Dong Hoi area right now. Now, the 48-hour strike is not going to wait ’til Friday;8 it’s got to go Wednesday. Is that clear?

Moorer: Yes, sir.

Nixon: Yeah. Unless—is the purpose of waiting ’til Friday weather?

Moorer: Well it’s not—it’s not too bad—

Nixon: You can’t get it ready?

Moorer: No, sir. It’ll go—

Nixon: [unclear]—

Moorer: Nothing, no problem if the weather is satisfactory it can go—

Nixon: Well, don’t go if it isn’t; the weather—

Moorer: There’s no restriction on it ’til Friday, sir. There’s no order to go Friday—

Nixon: What’s the problem you said about Friday?

Kissinger: Laird told me last night it wouldn’t go ’til Friday—

Moorer: Well, he was just guessing at the weather.

Kissinger: Oh.

Nixon: All right—

Moorer: There’s no, no—

Nixon: Weather is one thing. But let me say the decision has been made. We need it Wednesday. We need it Wednesday for a number of reasons, not the least of which is military. There are other reasons, too, that are supplemental, but the military is the most important one. And [Page 175] we may not get a chance to whack some of those supplies up now, and they might be coming in September and October. So, let’s get that damn strike off, I mean, if the weather is reasonable. I don’t want to go off in bad weather.

Kissinger: It shouldn’t go if they can’t do a good job.

Nixon: No, no, no, no. I don’t—

Moorer: We’ll deal with it—

Nixon: There’s absolutely nothing. If they can’t do an adequate job there’s no reason to go over North Vietnam. It’s got to be an effective job in the North. But right now, right now when the ARVN is under a very serious attack the Air Force has got to take some goddamn risks, just like the Air Force took some risks in World War II in the Battle of the Bulge because we were under serious attack. If the Air Force hadn’t taken some risks, we’d have lost the battle. Now, that’s really what it boils down to—

Moorer: Yes, sir. Well, the Air Force is not reluctant in any sense to take risks, Mr. President. The problem is that north of the DMZ is that in these—with these missile sites, they’re moving them around all the time and you need some kind of visibility in order to get the—

Nixon: Yeah.

Moorer: —sites themselves. Now, in all fairness to General Abrams you should know that he and CINCPAC, Admiral McCain, have repeatedly asked for authority to, to attack these missile sites north.9 And we hadn’t been given the authority, because you just gave it to us here yesterday. But we knew that they were accumulating these forces in tanks and mobile artillery and so on north of the DMZ. And with—the way the weather is this time of year, the only way to do that right is for the man on the scene to be—to have the authority to go make it. You might get fours hours a day, or two hours all of a sudden. It’s just the—

Nixon: That’s right.

Moorer: The flow shifts back and forth. And it’s very difficult, almost impossible, to run that from Washington. And so far as the reports to you are concerned, let me tell you right now, that if I am directed to give the reports you will get them precisely when you ask. But I am not running this reporting business. And I am passing the information up to the Secretary of Defense and it’s being run from up there, but it’s—

Nixon: Right. I am directing you—

[Page 176]

Moorer: If you want me to do it, I can do it—

Nixon: I am directing you, and if the Secretary of Defense raises the questions, I am directing you. I have to have them directly, and they must be unsanitized. And also when an order goes, it’s got to go from me. The Secretary of Defense is not Commander in Chief. The Secretary of Defense does not make decisions on these kinds of things—

Moorer: I understand that, Mr. President—

Nixon: He’s a procurement officer. That’s what he is and not another goddamn thing. And from now on this has got to be done this way. So under these circumstances we can go. Now, getting back to this thing, let’s see what kind of an excuse is being developed here. You say that—

Moorer: I’m not giving excuses—

Nixon: No, no, no. What Abrams was dropping. You—I thought I asked you about this earlier, Henry, about this authority with regard to hitting. You said they had it already in the DMZ area?

Kissinger: Well, you gave—well, they—you gave the authority in February.10 Then it was stopped during the—

Nixon: China thing.

Kissinger: —during the China thing.

Nixon: That it hit North Vietnam, no?

Moorer: Yes, sir—

Kissinger: That’s right. In the DMZ—they have had authority to hit in the DMZ, but then the authority was never implemented after you came back from China for this 19-mile area that we had agreed to because the offensive didn’t come. Then when they asked for it again, we gave it and you actually ordered a wider belt than the one they asked for—

Nixon: When was that?

Kissinger: This weekend.

Nixon: Yeah.

Moorer: But we asked, sir, on the 8th of March for this authority to go north of the DMZ and it was turned down and—

Kissinger: It was never really discussed in here—

Moorer: —then we asked again, and we finally got the authority yesterday. But he cannot handle a threat, such has accumulated north of the DMZ, unless you really work on it—

Nixon: That’s right.

[Page 177]

Moorer: —when you have the weather.

Nixon: Fine.

Moorer: When you have the weather that’s the way that works—

Nixon: All right. I understand—

Moorer: You’ve got to see the target—

Nixon: I understand. Now, the situation, though, is now is that as far as sorties and so forth are concerned, they’ll go to 500 a day. Will they at least? You can—you can at least do something in this area at this time can you not?

Moorer: Yes, sir.

Nixon: All right.

Moorer: Now we are, Mr. President, putting all of the B–52s, every one we have, up there.

Nixon: Good. Where? Where? In the DMZ area?

Moorer: In the DMZ area. Yes, sir.

Nixon: They can—they can go above that stuff, can’t they [unclear]—?

Moorer: Well, we’re going up to the DMZ. Now, we’ve got to get up there and get out to some of those missile sites to make it viable—

Nixon: Is it possible?

Moorer: To make is feasible so we won’t—

Nixon: Yeah. I understand that we can’t lose B–52s.

Moorer: Yes, sir. Now, we’re working on that—

Nixon: I’ll tell you what I want now. From now on, you get those reports in to me. And the second thing is, I want Abrams braced hard. His promotion depends upon how he conducts himself. Now—just—you weren’t here at the time. He screwed up Laos.11 He’s not going to screw this one up. Is that clear?

Moorer: Yes, sir.

Nixon: All right.

---

Foreign Relations of the United States, 1969–1976, Volume VIII, Vietnam, January–October 1972

 https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v08/d119

 Ðược dịch qua Google ™ Translator, và được Hoàng Hoa edit lại. 2021/06/20

 

TÓM TẮT KẾT LUẬN

Mọi người đã đồng ý rằng:

• —Chúng ta nên nỗ lực tốt hơn để tương quan các báo cáo tình báo về hoạt động hậu cần của đối phương với các báo cáo BDA.

• —Defense sẽ trưng bày một số thiết bị Liên Xô thu giữ được trong cuộc họp báo hôm nay.

• —Thông điệp về các hành động có thể có ở Lào nên được phối hợp và gửi đi ngay hôm nay. Ngoài ra, đại diện Quốc phòng sang Lào để giải thích về việc giải thích mức trần Symington cũng nên nói ngắn gọn với Đại sứ Godley.

Ông Kissinger: (nói với ông Helms) Dick, ông có gì?

Ông Helms: [Đọc bản tóm tắt của ông ấy.] 2

Ông Kissinger: Những đơn vị đó trong Vùng 3 không liên lạc được một cách kỳ lạ. Tôi tự hỏi họ sẽ đi đâu. Bạn nghĩ sao?

Ông Sullivan: Ý bạn là các đơn vị Bắc Việt Nam?

[Trang 416]

Ông Kissinger: Vâng. Họ dường như đang biến mất khỏi khu vực An Lộc. Nhưng họ sẽ đi đâu?

Adm Moorer: Như bạn đã biết, Bắc Việt có ba sư đoàn cộng với Trung đoàn 271 độc lập tại An Lộc. Abe [Gen. Abrams] cho rằng Sư đoàn 7 và 9 đang ở mức 50% sức mạnh. Hai trung đoàn của Sư đoàn 5 đang ở phía nam An Lộc, và Abe nghĩ rằng họ có thể sẽ xoay quanh thành phố Tây Ninh khi chúng được tân trang lại.

Ông Kissinger: Sư đoàn 25 QLVNCH đã di chuyển ra khỏi các căn cứ chưa?

Adm. Moorer: Họ đã có một số cuộc giao tranh trong suốt 24 giờ qua, nhưng họ không gây hấn như mong đợi.

Ông Sullivan: Đại sứ Bunker nói rằng Thiệu đã cho Tướng Minh ba ngày để dọn dẹp khu vực An Lộc.

Adm. Moorer: Đúng vậy, và hai trong số ba ngày đã trôi qua. Chúng tôi đã có một số báo cáo rải rác rằng Bắc Việt đang bắt đầu tiến xuống Quốc lộ 1 để đến Sài Gòn. Trong một trường hợp, một vết xe tăng đã được báo cáo. Tuy nhiên, không có báo cáo nào trong số này được chứng minh. Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng Trung đoàn 271 Bắc Việt đang ở trong tình trạng tồi tệ.

Chiến lược của Nam Việt Nam lúc này là chuyển lực lượng Nhảy Dù ra phía bắc Huế. Điều này sẽ liên quan đến hai chuyển động.

Ông Kissinger: Đơn vị Dù đã di chuyển nhiều đến mức có thể bị say máy bay. Nó đã chiến đấu chưa?

Adm Moorer: Vâng. Họ lưu lại ngày ở An Lộc. Họ cũng được gửi về phía bắc Kontum, và họ cũng đã cứu vãn được tình hình ở đó. Một Lữ đoàn Dù đã được giữ tại Sài Gòn.

Ông Kissinger: Làm thế nào nhanh chóng lực lượng Nhảy Dù có thể được gửi đến Huế?

Adm Moorer: Nói chung, sẽ mất khoảng năm đến bảy ngày để thực hiện tất cả các đợt triển khai mới của Nam Việt Nam.

Ông Kissinger: Họ có nhiều thời gian như vậy không?

Adm. Moorer: Rất khó để nói. Huế đã bị một số áp lực từ pháo binh địch. Johnny Vogt nói rằng pháo binh là vấn đề chính của Nam Việt Nam. Ông nói rằng không có đơn vị QLVNCH nào rút lui được do một cuộc tấn công trên bộ. Điều đã xảy ra là họ đã phải hứng chịu trận địa pháo tập trung dữ dội — và sau đó họ rút lui.

Tại Huế, chúng tôi đã nghiên cứu địa hình chi tiết để xác định chính xác các vị trí pháo binh địch có khả năng xảy ra nhất. Chúng tôi cũng cử một toán ra Huế để giúp dân chúng tôi trong việc sử dụng bộ phận hồng ngoại của pháo hạm để xác định các vị trí pháo binh vào ban đêm. Một khi chúng tôi phát hiện được các mảnh pháo, Tac Air sẽ đưa chúng ra ngoài vào ban ngày. Chúng tôi đang thực hiện một nỗ lực lớn để ngăn chặn và làm suy giảm việc sử dụng pháo binh của đối phương tại Huế.

Theo Vogt, không cuộc tấn công mặt đất nào của Cộng quân chiếm được vị trí của QLVNCH. Quân Nam Việt Nam chỉ rời đi sau khi hứng chịu [Trang 417] hàng trăm loạt đạn pháo. Đừng quên rằng Quảng Trị đã hứng chịu hơn 4.900 viên đạn — và đó là rất nhiều.

Ông Kissinger: Nếu kẻ thù bắn nhiều loạt đạn như vậy, tại sao máy bay của chúng ta không phát hiện ra khẩu pháo?

Adm Moorer: Có một điều, có sự kết hợp của nhiều loại vỏ đạn. Tôi không biết các chi tiết chính xác về pháo, cối và hỏa tiễn ở Quảng Trị. Rất khó để định vị nguồn hỏa lực bởi vì chúng đến từ ba hay bốn hướng khác nhau cách xa thành phố nhiều dậm. Đối phương rõ ràng đã có thể làm tốt công việc bố trí pháo binh.

Ông Kissinger: Tôi ngạc nhiên là chúng tôi không thể phát hiện ra những khẩu súng. Họ phải ở trong một vòng cung mười dặm của thành phố.

Adm Moorer: Đúng, nhưng nhiều quả đạn đang xuyên qua rừng rậm.

Ông Kissinger: Có khu vực rừng rậm ở Quảng Trị?

Adm. Moorer: Vâng - ở phía tây của thành phố. Khu vực đó được bao phủ khá tốt. Thậm chí có những cây trong DMZ. DMZ không phải là tất cả bằng phẳng.

Tuy nhiên, Vogt nói rằng ông nghĩ rằng Bắc Việt đang phải chịu những tổn thất đáng kinh ngạc. Có một báo cáo sáng nay rằng Sư đoàn 304 và 308 đang được hợp nhất thành một sư đoàn. Vogt cho biết không có xe tải nào di chuyển trên các Xa lộ 137 và 1032 — từ các vị trí của Nam Việt Nam đến DMZ. Chúng tôi đã tấn công những con đường đó 24 giờ một ngày. Chúng tôi cũng đang tấn công các con đường trong DMZ và đèo Ban Kerai. Như tôi đã nói với các bạn vài ngày trước, các phi công của chúng tôi báo cáo rằng đã nhìn thấy nhiều xe tải và ụ tiếp liệu cao 40 feet ở đèo. Vogt cho máy bay của chúng tôi tấn công các tuyến hậu cần của địch cả ngày lẫn đêm - với kết quả xuất sắc.

Một trong những vấn đề là chúng tôi không thể tương quan kết quả của các cuộc tấn công này với các báo cáo tình báo. Ví dụ, chúng tôi nhận được các báo cáo tình báo về chuyển động của xe tải hoặc việc nhìn thấy ba mươi chiếc PT – 76 hoặc năm mươi chiếc xe tam bản. Chúng tôi cũng nhận được BDA sau cuộc không kích. Nhưng chúng tôi không thể tương quan các báo cáo và ảnh BDA với các báo cáo tình báo. Vogt nói rằng anh ta sẽ hành động ngay lập tức khi nhận được báo cáo tình báo. Tuy nhiên, khi chúng tôi nhận được dữ liệu tình báo thô, chúng tôi không nghĩ rằng họ đang thực hiện bất kỳ hành động nào ngoài đó. Tôi đã nói với Vogt rằng mục đích của chúng tôi là có được mối tương quan nhiều hơn giữa các báo cáo tình báo và BDA. Chúng ta nên cố gắng tìm một cái gì đó dọc theo dòng của các báo cáo chiến tranh cổ điển, có nội dung: "Sighted sub, chìm như nhau."

Ông Johnson: (nói với Adm. Moorer) Tôi rất vui vì bạn đang gặp nhiều khó khăn với những báo cáo này như chúng tôi.

Adm. Moorer: Chúng tôi đang cố gắng tạo ra một hệ thống báo cáo tốt hơn. Bắc Việt đang bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng chúng tôi không có [Trang 418] một bức tranh chính xác về những tổn thất này. Suốt mấy ngày qua, không thấy xe tăng địch nào ở An Lộc. Và chỉ những chiếc PT – 76 — xe tăng lội nước — được nhìn thấy ở Quảng Trị. Tuy nhiên, đó có thể là do cầu đã bị nổ ở Quảng Trị. Dù sao đi nữa, chúng tôi không biết Bắc Việt Nam có mất 300 xe tăng hay xe tăng đang di chuyển đến các khu vực khác, hay xe tăng không thể hoạt động vì hết nhiên liệu và đạn dược. Chúng tôi không có một bức tranh chính xác về những gì đang xảy ra với phía bên kia. Khi chúng tôi phát hiện đoàn xe lớn của địch trên Quốc lộ 1, chúng tôi nhảy lên, lùi lại và nhai nó thành từng mảnh. Vogt đảm bảo với tôi rằng không có sự di chuyển của xe tải địch trên đường cao tốc — từ các vị trí của Nam Việt Nam đến DMZ.

Ông Johnson: Một phần của vấn đề là các báo cáo đến tách biệt từ hai kênh: (1) kênh tình báo — CIA, DIA và J – 2 — và (2) hoạt động — kênh J – 3 —. Chúng ta nên đưa cả hai đến với nhau, nhưng điều đó không bao giờ được thực hiện.

Adm. Moorer: Và đặc biệt khó làm được điều đó khi chúng tôi báo cáo liên tục 24 giờ. Tôi đang cố gắng tổ chức một hệ thống tốt hơn. (nói với ông Johnson) Tôi có vấn đề tương tự như bạn: khi có 234 phi vụ và khi chúng tôi nhận được báo cáo về bốn hoặc năm xe tải bị phá hủy, điều đó không đúng.

Ông Kissinger: Tôi lo lắng về việc quân Dù di chuyển ra khỏi các Sư đoàn 2 và 3. Họ có thể không bao giờ đến được Huế, nhất là nếu họ giữ một lữ đoàn ở Sài Gòn cho đến khi Sư đoàn 21 tiến đến An Lộc. Điều đó có thể mất một lúc.

Adm Moorer: Abe chỉ ra trong thông điệp của mình rằng đây là một rủi ro. Anh ta lo ngại về MR 2 hơn là MR 3. Đây là một rủi ro, nhưng Nam Việt Nam không còn bất kỳ lực lượng cơ động nào nữa. Họ phải tấn công. Nếu họ tiếp tục ở thế phòng ngự, họ sẽ bị gặm nhấm. Do đó, tôi không nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng ngăn cản họ vào lúc này.

Ông Nutter: Không phải họ định tách một bộ phận ra khỏi MR 4 sao?

Ông Kissinger: Nhưng chỉ còn một sư đoàn ở đó.

Adm. Flanagan: Sư đoàn 7 và 9 của QLVNCH đều ở Đồng bằng. Abrams nói rằng Thiệu có thể chuyển chiếc thứ 9 ra ngoài.

Adm Moorer: Tôi nghĩ ông ấy đã nói trong thông điệp của mình rằng Thiệu đang có ý định sử dụng cả hai sư đoàn trong Vùng 3 cũng như ở Vùng 4. Tướng Haig đã tham gia cuộc họp vào thời điểm này.

Adm. Moorer: Tôi đã nói với Vogt để có được một số BDA tốt hơn và kết hợp tất cả các báo cáo lại với nhau — như Alex [Johnson] gợi ý. Vogt tiếp tục sử dụng từ "loạng choạng" để mô tả những tổn thất của đối phương. Anh ta yêu cầu tất cả các FAC báo cáo trực tiếp cho anh ta sau nhiệm vụ của họ. Họ đã nói với anh ta [Trang 419] rằng các ụ tiếp liệu ở phía bắc đèo Ban Kerai đã bị băm nát.

Ông Rush: Tại sao chúng tôi không nhận được bất kỳ báo cáo nào từ Vogt?

Ông Nutter: Có lẽ họ quá bận rộn với việc thổi tung các nguồn cung cấp để viết báo cáo.

Ông Rush: Vogt nên có thời gian để chuẩn bị một tin nhắn.

Adm. Moorer: Vogt không báo cáo trực tiếp cho chúng tôi. Anh ấy báo cáo cho Abe, và sau đó Abe chuyển báo cáo cho chúng tôi. Tôi đang cố gắng giải quyết vấn đề này.

Ông Sullivan: Sau khi chúng tôi nhận được những báo cáo này, chúng tôi có thể công khai một số báo cáo đó không?

Adm Moorer: Tôi nghĩ chúng ta có thể làm được điều đó. Chúng tôi cũng có thể phát hành một số bức ảnh.

Ông Kissinger: Vogt không thể đưa ra một bản tóm tắt ở ngoài đó được không?

Adm Moorer: Vâng, tôi nghĩ vậy. Ông Johnson: Ông ấy xử lý những cuộc họp giao ban đó rất tốt.

Ông Rush: Bạn biết đấy, chúng tôi đang chơi câu chuyện Việt hóa một cách khó khăn. Vấn đề người tị nạn đặc biệt bi thảm, nhưng nó có thể có một bước ngoặt ngược lại với người dân Mỹ — và nó có thể giúp ích cho chúng ta.

Ông Johnson: Tôi đồng ý. Chúng tôi đã nói về điều này trên Hill ngày hôm qua. Nói cách khác, vấn đề người tị nạn có thể giúp chúng ta — và khiến phe đối lập nằm ngay trong tay chúng ta.

Ông Kissinger: Hôm qua đội hậu cần của DOD có rời đi không?

Ông Rush: Vâng. Nó rời đi lúc 3:30 chiều.

Ông Kissinger: Có phải trên báo không?

Ông Rush: Vâng. Tất cả các tờ báo đều mang câu chuyện.

Ông Kissinger: Ông có định giới thiệu các thiết bị của Liên Xô trong cuộc họp giao ban hôm nay không?

Ông Rush: Vâng. Chúng tôi sẽ chiếu nó vào cuộc họp giao ban lúc 11 giờ sáng. Đáng lẽ chúng tôi phải làm điều đó vào ngày hôm qua, nhưng bằng cách nào đó, các tín hiệu đã bị vượt qua.

Adm. Moorer: Chúng tôi đang bắt đầu chuyển máy bay đến Takli.

Ông Kissinger: Đã có thông báo nào từ Porter chưa? [Trang 420]

Ông Sullivan: Không. Tôi đã nói chuyện với Paris lúc 9:40 sáng nay, nhưng họ vẫn chưa trở lại sau cuộc họp. Tôi để lại lời rằng họ sẽ gọi đến đây ngay khi họ quay lại. Điều duy nhất mà báo chí có được cho đến nay là hai tuyên bố mở đầu.

Ông Kissinger: Có vẻ như Bắc Việt sẽ không đưa ra một đề xuất mới. Ông Sullivan: Đúng vậy. Lê Đức Thọ thậm chí không đi họp. Mặt còn lại trình bày cùng một tấm lò hơi cũ.

Ông Kissinger: Tôi hiểu là Porter hiểu ông ấy nên nói gì nếu ông ấy không đồng ý một cuộc họp khác vào tuần tới. Anh ấy nên nói rằng chúng tôi sẵn sàng quay lại bất cứ lúc nào bên kia có điều gì đó mới để nói. Ông ấy không nên nhấn mạnh rằng chúng tôi đang hoãn cuộc đàm phán.

Ông Sullivan: Tất cả những điều đó đã được giải thích với Porter ngày hôm qua — qua điện thoại và qua cáp hướng dẫn. Anh ấy sẽ nhấn mạnh sự tiêu cực của phía bên kia và anh ấy sẽ nói rằng chúng tôi sẵn sàng quay lại khi họ bắt đầu đàm phán nghiêm túc.

Adm Moorer: Sáu trong số các xe tăng M-48 đã được chuyển đến Đà Nẵng bằng đường hàng không ngày hôm qua.

Ông Johnson: Phía Nam Việt Nam có sẵn tài xế để đưa xe tăng xuống máy bay không? Adm. Moorer: Đừng lo lắng. Chúng tôi đã hạ được xe tăng.

Ông Kissinger: Tôi thấy Godley đã gửi một điện tín về các hướng hành động có thể xảy ra và mức trần của Symington.

Ông Rush: Tôi nên chỉ ra rằng chúng tôi hiện đang có phong độ tốt. Chúng tôi đang ở trong một phần trăm của nó. Tuy nhiên, không có hy vọng làm cho nó tăng lên.

Ông Kissinger: Các hoạt động mà Godley đề xuất có thể tạm dừng cho đến tháng Bảy không?

Ông Sullivan: Chúng tôi nghĩ vậy. Đó là bản chất của thông điệp mà chúng tôi muốn làm rõ và gửi đi ngay hôm nay. Ông Helms đã rời cuộc họp vào thời điểm này.

Ông Sullivan: Godley muốn quấy rối các đơn vị Cộng quân ở Nam Lào.

Ông Johnson: Bản chất của vấn đề là - như Ken [Rush] nói - rằng trần nhà không thể được nâng lên. Vì vậy, chúng tôi phải tìm ra những gì chúng tôi có thể làm bây giờ để ở lại trong đó và những gì có thể bị hoãn lại cho đến tháng Bảy.

[Trang 421] Ông Rush: Chúng tôi đã nuốt 30 triệu đô la và Godley chưa nhận ra điều đó. Vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng Godley thực sự đang yêu cầu thêm 20 triệu đô la thay vì 50 triệu đô la, như ước tính 400 triệu đô la của anh ta sẽ đề xuất.

Ông Sullivan: Tôi cho rằng bạn đang cử ai đó sang Lào để giải thích cách giải thích mới về trần. Adm. Flanagan: Vâng. Đại tá Morris5 đang trên đường ra khỏi đó. Ông Sullivan: Tôi hy vọng anh ấy nhìn thấy Godley. Tôi đã nói với Bộ Phận Lào để nói với người của bạn rằng người đi đến Lào nên gặp Đại sứ và nói với ông ấy bằng miệng về cách diễn giải mới. Adm. Flanagan: Col. Morris sẽ làm điều đó. Anh ấy đang ở cửa hàng của Comptroller. Ông Johnson: Cách giải thích DOD mới nên được giải thích cho Stennis vì chúng tôi không muốn lừa dối anh ấy. Ông Rush: Chúng tôi sẽ chăm sóc Stennis. Ông Sullivan: Nhưng chúng tôi có thể không chăm sóc được Symington. Ông Rush: Đúng vậy. Adm. Flanagan: Khi GAO đến với chúng tôi, chúng tôi sẽ tranh luận về điều đó. Nhưng chúng tôi sẽ không nói bất cứ điều gì trước thời điểm đó. Ông Kissinger: Đối phương có thể duy trì các cuộc tấn công này về mặt hậu cần trong bao lâu? Carver ở đâu? Ông Nelson: George đang ở trên Hill — thông báo tóm tắt về Ủy ban Dịch vụ Vũ trang Hạ viện. Ước tính của chúng tôi là kẻ thù có thể tiếp tục hoạt động trong sáu tháng. Ông Kissinger: Tôi không tin điều đó. Adm. Moorer: Ước tính là trong sáu tháng - xen kẽ với những khoảng thời gian tạm lắng ở các khu vực khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Tuy nhiên, với hoạt động của những ngày gần đây, tôi nghĩ có lẽ sẽ rất khó để họ duy trì nó trong sáu tháng.

Ông Rush: Nếu Bắc Việt mất nhiều trang thiết bị như chúng ta đang mất của chúng ta, thì họ sẽ không thể duy trì cuộc tấn công trong sáu tháng.

Ông Johnson: Tôi nghĩ Henry đang đề cập đến việc họ có thể duy trì nhịp độ những ngày gần đây trong bao lâu.

Ông Kissinger: Đúng vậy.

Adm. Moorer: Tôi nghĩ rằng nhịp độ của họ đã bị giảm đi phần nào.

Ông Johnson: (nói với Adm. Moorer) Bạn cảm thấy họ đã qua thời kỳ đỉnh cao?

Adm Moorer: Vâng. Nhưng tôi nghĩ sẽ có một trận đánh lớn nữa ở Huế — và có thể ở Kontum nữa. Cuộc tấn công dữ dội đầu tiên qua DMZ đã bị kết thúc.

[Trang 422] Ông Johnson: Chúng tôi phải nhớ rằng Sư đoàn 312 và 325 BV có thể sẽ tham chiến.

Adm Moorer: Hai trung đoàn của Sư đoàn 312 vẫn còn ở Lào. Ông Johnson: Nhưng Sư đoàn 325 là mới. Adm. Moorer: Một đơn vị của Sư đoàn 312 — Bộ chỉ huy — đã chuyển đến Việt Nam. Nhưng hai trong số các trung đoàn của sư đoàn vẫn ở trên Cánh đồng Chum.

Ông Nelson: Tuy nhiên, có vẻ như Sư đoàn 312 sẽ ra khỏi Lào.

Adm Moorer: Máy bay của chúng tôi đang hoạt động trên Xa lộ 7, tìm kiếm sư đoàn.

Ông Johnson: Sư đoàn 325 có quân mới, và việc tham gia vào trận chiến có thể đưa hoạt động trở lại mức cao.

Ông Nelson: Chúng tôi cũng có một số dấu hiệu mong manh là Sư đoàn 316 Cộng quân đang từ Lào trở về.

Ông Kissinger: Từ Bắc Lào?

Ông Nelson: Vâng.

Ông Kissinger: Các sư đoàn này đã lâu không được sử dụng và không phải chịu thương vong nặng nề trong chiến dịch sao?

Adm Moorer: Nếu họ không bị thương vong nặng, họ đã chiếm được Long Tieng.

Ông Nelson: Chúng tôi nghĩ rằng họ có sức mạnh dưới 50%.

Ông Kissinger: Điều gì sẽ xảy ra khi họ rút khỏi Lào? Vàng Pao sẽ đi theo họ?

Ông Nelson: Không. Mức trần của Symington sẽ không cho phép chúng tôi làm điều đó. Ông Kissinger: Vấn đề là gì? Không có tiền à? Chúng ta không thể vay vào quỹ của năm tới được không?

Ông Nelson: Bây giờ chúng tôi sắp đạt đến mức trần.

Ông Kissinger: Tôi không quan tâm lắm đến Nam Lào. Nhưng chúng ta nên theo địch ở Bắc Lào.

Ông Sullivan: Tôi chắc chắn Vang Pao sẽ theo dõi họ một chút. Anh ta đã cử một đơn vị đến hướng Phou Pha Sai.

Ông Johnson: Chúng tôi sẽ sớm phải đối mặt với quyết định liệu chúng tôi có muốn khuyến khích Vang Pao chuyển ra ngoài hay không. Và chúng ta phải nhớ rằng các hoạt động của anh ấy trên PDJ năm ngoái rất tốn kém.

Ông Nelson: Năm ngoái, ông ấy đã đi đến rìa của PDJ.

Ông Kissinger: Chúng tôi không bao giờ để anh ta vượt quá nó.

Ông Sullivan: Một trong những điều quan trọng nhất trong năm nay là người Thái đã thể hiện rất tốt.

[Trang 423] [Đã nhận được thông báo về phiên họp toàn thể hôm nay mà anh ấy đã đọc.] 6 Thông điệp là: “Phía bên kia không đưa ra đề xuất mới. Phần trình bày của họ hoàn toàn là bản phác thảo cứng, không có tính linh hoạt bề ngoài. Họ lặp lại tất cả các yêu cầu tiêu chuẩn, bao gồm cả sự cần thiết để đáp ứng bảy điểm. Phía chúng tôi đã làm theo hướng dẫn dự phòng A, đặt ra tám câu hỏi. Phía bên kia đã không cố gắng trả lời câu hỏi của chúng tôi. Thay vào đó, họ đưa ra những tuyên bố không liên quan, trích dẫn từ các bài báo, v.v. “Chúng tôi nói rằng chúng tôi không thấy có cơ sở cho cuộc họp vào tuần tới và đề nghị các phiên họp toàn thể tiếp tục khi phía bên kia cho biết họ thực sự quan tâm đến nội dung đàm phán. Phía bên kia cho biết họ đã sẵn sàng cho động thái này bằng cách đọc tuyên bố đã chuẩn bị sẵn sàng tố cáo việc chúng tôi phá hoại các cuộc họp và kêu gọi tiếp tục các phiên họp toàn thể. “Khi ông ấy sắp rời cuộc họp, Porter nói với báo chí rằng quyết định của chúng tôi không chỉ dựa trên diễn biến tại cuộc họp hôm nay mà còn dựa trên việc chúng tôi không thể đạt được tiến bộ trong tất cả các kênh hiện có.”

Ông Kissinger: Có những hạng mục thảo luận nào khác không?

Adm Moorer: Nói chung, 24 giờ qua rất yên tĩnh.

Ông Kissinger: Hãy để tôi trình bày một điều khác. Chỉ trong trường hợp tình hình miền Nam trở nên khó khăn, chúng ta có lực lượng nào có thể đưa vào để bảo vệ nhân viên Hoa Kỳ không?

Adm Moorer: Vâng. Chúng tôi có sẵn 3.000 lính thủy quân lục chiến.

Ông Kissinger: Thủy quân lục chiến ở đâu?

Adm. Moorer: Trên tàu, ngoài bãi biển.

Ông Kissinger: Bây giờ họ có ở đó không?

Adm Moorer: Vâng. Chúng tôi đang giữ họ ở ngoài đó.

---

119. Minutes of a Washington Special Actions Group Meeting1

Washington, May 4, 1972, 10:05–10:36 a.m.

SUBJECT

  • Vietnam

PARTICIPANTS

  • Chairman
  • Henry A. Kissinger
  • State
  • U. Alexis Johnson
  • William Sullivan
  • Defense
  • Kenneth Rush
  • G. Warren Nutter
  • R/Adm. William Flanagan
  • JCS
  • Adm. Thomas Moorer
  • CIA
  • Richard Helms
  • William Nelson [name not declassified] (only for Mr. Helms’ briefing)
  • NSC
  • Maj. Gen. Alexander Haig
  • Richard Kennedy
  • John Negroponte
  • Mark Wandler

SUMMARY OF CONCLUSIONS

It was agreed that:

  • —We should make a better effort to correlate intelligence reports of enemy logistic activity with the BDA reports.
  • —Defense will show some of the captured Soviet equipment at its press briefing today.
  • —The message on possible courses of action in Laos should be coordinated and sent out today. In addition, the Defense representative going to Laos to explain the interpretation of the Symington ceiling should also brief Ambassador Godley.

Mr. Kissinger: (to Mr. Helms) Dick, what do you have?

Mr. Helms: [Read his briefing.]2

Mr. Kissinger: Those units in MR 3 are eerily out of contact. I wonder where they are going. What do you think?

Mr. Sullivan: You mean the North Vietnamese units?

[Page 416]

Mr. Kissinger: Yes. They seem to be disappearing from the An Loc area. But where are they going?

Adm. Moorer: As you know, the North Vietnamese had three divisions plus the independent 271st Regiment at An Loc. Abe [Gen. Abrams] thinks the 7th and 9th Divisions are at 50 percent strength. Two regiments of the 5th Division are south of An Loc, and Abe thinks they may swing around to Tay Ninh City when they are refurbished.

Mr. Kissinger: Has the 25th ARVN Division moved out of its base camps yet?

Adm. Moorer: They’ve had some skirmishes during the last 24 hours, but they haven’t been as aggressive as they should be.

Mr. Sullivan: Ambassador Bunker said that Thieu gave Gen. Minh three days to clean up the An Loc area.

Adm. Moorer: That’s right, and two of the three days are already gone. We’ve had some scattered reports that the North Vietnamese are beginning to come down Highway 1 to Saigon. In one case, a tank track was reported. None of these reports, however, have been substantiated. We do know, though, that the 271st NVA Regiment is in bad shape.

The South Vietnamese strategy now is to transfer the Airborne forces to the north of Hue. This will involve two movements.

Mr. Kissinger: The Airborne unit has been moving around so much that it may get airsick. Has it fought yet?

Adm. Moorer: Yes. They saved the day at An Loc. They were also sent north of Kontum, and they saved the situation there, too. One Airborne Brigade has been kept at Saigon.

Mr. Kissinger: How quickly can the Airborne forces be sent to Hue?

Adm. Moorer: In general, it should take about five to seven days for all the new South Vietnamese deployments to be made.

Mr. Kissinger: Do they have that much time?

Adm. Moorer: It’s difficult to say. Hue is already getting some pressure from the enemy artillery. Johnny Vogt says the artillery is the main problem for the South Vietnamese. He says no ARVN unit has pulled out as a result of a ground assault. What’s happened is that they have been subjected to intense concentrations of artillery fire—and then they pulled out.

At Hue, we’ve made a detailed terrain study to pinpoint the most likely enemy artillery positions. We also sent a team out to Hue to help our people in using the infrared component of the gunships in pinpointing artillery positions at night. Once we have the artillery pieces spotted, Tac Air will take them out during the daytime. We’re making a big effort to disrupt and degrade the enemy’s use of artillery at Hue.

According to Vogt, no NVA ground assault has overrun an ARVN position. The South Vietnamese just leave after being subjected to [Page 417] hundreds of rounds of artillery fire. Don’t forget that Quang Tri was hit with more than 4,900 rounds—and that’s a hell of a lot.

Mr. Kissinger: If the enemy is firing so many artillery rounds, why don’t our planes spot the guns?

Adm. Moorer: For one thing, there is a mix of shells. I don’t know the exact breakdown of artillery, mortar and rocket fire at Quang Tri. It’s hard to pinpoint the source of the fire because it comes from three or four different directions miles away from the city. The enemy has obviously been able to do a good job of artillery placement.

Mr. Kissinger: I’m amazed that we can’t spot the guns. They must be in a ten-mile arc of the city.

Adm. Moorer: Yes, but many of the shells are coming through the jungle.

Mr. Kissinger: There’s jungle area at Quang Tri?

Adm. Moorer: Yes—on the western side of the city. That area is pretty well-covered. There are even trees in the DMZ. The DMZ is not all flat.

Nonetheless, Vogt said he thinks the North Vietnamese are suffering staggering losses. There was a report this morning that the 304th and 308th Divisions are being combined into one division. Vogt said there’s not a truck moving on Highways 137 and 1032—from the South Vietnamese positions up to the DMZ. We’ve been attacking those roads 24 hours a day. We’ve also been attacking the roads in the DMZ and the Ban Kerai Pass. As I told you a couple of days ago, our pilots reported seeing many trucks and mounds of supplies forty feet high at the Pass. Vogt has our aircraft attacking the enemy logistic lines day and night—with excellent results.

One of the problems is that we can’t correlate the results of these attacks with the intelligence reports. For example, we get intelligence reports on truck movements or the sighting of thirty PT–76s or fifty sampans. We also get BDA after the air strikes. But we can’t correlate the BDA reports and photos with the intelligence reports. Vogt says he takes immediate action when he gets an intelligence report. When we get the raw intelligence data, though, we don’t think they are taking any action out there.

I told Vogt that our aim should be to get more correlation between the intelligence reports and the BDA. We should try to get something along the lines of the classic war reports, which read: “Sighted sub, sank same.”

Mr. Johnson: (to Adm. Moorer) I’m glad you are finding as much difficulty with these reports as we are.

Adm. Moorer: We’re trying to work out a better reporting system. The North Vietnamese are suffering serious losses, but we don’t have [Page 418] a precise picture of these losses. During the last few days, no enemy tanks have been sighted at An Loc. And only PT–76s—amphibious tanks—were sighted at Quang Tri. However, that may be because the bridges were blown up at Quang Tri. Anyway, we don’t know if the North Vietnamese lost 300 tanks, or if the tanks are moving to other areas, or if the tanks can’t operate because they are out of fuel and ammunition.

We don’t have a precise picture of what is happening to the other side. When we spotted the large enemy convoy on Highway 1, we jumped on it, backed it up and chewed it to pieces. Vogt assures me there is no enemy truck movement on the highway—from the South Vietnamese positions up to the DMZ.

Mr. Johnson: Part of the problem is that the reports come in separately from two channels: (1) the intelligence—CIA, DIA and J–2—channel, and (2) the operations—J–3—channel. We should be bringing the two together, but that is never done.

Adm. Moorer: And it’s particularly difficult to do that when we’re reporting on a 24-hour basis. I’m trying to organize a better system. (to Mr. Johnson) I have the same problem you do: when there are 234 sorties, and when we get reports of four or five trucks destroyed, that isn’t right.

Mr. Kissinger: I’m worrying about the Airborne troops moving out of MRs 2 and 3. They may never get to Hue, especially if they keep one brigade in Saigon until the 21st Division reaches An Loc. That may take a while.

Adm. Moorer: Abe points out in his message that this is a risk. He’s more concerned about MR 2 than about MR 3. This is a risk, but the South Vietnamese don’t have any more mobile forces. They must go on the offensive. If they continue to stay on the defensive, they will be chewed up. Consequently, I don’t think we should try to discourage them at this moment.

Mr. Nutter: Aren’t they planning to take one division out of MR 4?

Mr. Kissinger: But there’s only one division left there.

Adm. Flanagan: The 7th and 9th ARVN Divisions are both in the Delta. Abrams said that Thieu may move the 9th out.

Adm. Moorer: I think he said in his message that Thieu was planning to use both divisions in MR 3, as well as in MR 4.

Gen. Haig joined the meeting at this point.

Adm. Moorer: I told Vogt to get some better BDA and to tie all the reports together—as Alex [Johnson] suggests. Vogt keeps using the word “staggering” to describe the enemy losses. He makes all the FACs report directly to him after their missions. They’ve been telling him [Page 419] that the mounds of supplies north of the Ban Kerai Pass have been chewed up.

Mr. Rush: Why aren’t we getting any reports from Vogt?

Mr. Nutter: Maybe they are too busy blowing up the supplies to write reports.

Mr. Rush: Vogt should have the time to prepare a message.

Adm. Moorer: Vogt doesn’t report directly to us. He reports to Abe, and then Abe forwards the reports to us. I’m trying to straighten this out.3

Mr. Sullivan: After we get these reports, can’t we also make some of them public?

Adm. Moorer: I think we should be able to do that. We could release some photos, too.

Mr. Kissinger: Couldn’t Vogt give a briefing out there?

Adm. Moorer: Yes, I think so.

Mr. Johnson: He handles those briefings so well.

Mr. Rush: You know, we’re playing the Vietnamization story hard. The refugee problem is especially tragic, but it could possibly have a reverse twist with the American people—and it could help us.

Mr. Johnson: I agree. We were talking about this on the Hill yesterday. In a perverse way, the refugee problem could help us—and make the opposition play right into our hands.

Mr. Kissinger: Did the DOD logistics team leave yesterday?

Mr. Rush: Yes. It left at 3:30 in the afternoon.

Mr. Kissinger: Was it in the newspapers?

Mr. Rush: Yes. All the papers carried the story.

Mr. Kissinger: Are you going to show the Soviet equipment at your briefing today?

Mr. Rush: Yes. We’ll show it at the 11:00 a.m. briefing. We were supposed to do it yesterday, but the signals somehow got crossed.

Adm. Moorer: We’re starting to move the aircraft out to Takli.

Mr. Kissinger: Has there been a readout yet from Porter?

[Page 420]

Mr. Sullivan: No. I spoke to Paris at 9:40 this morning, but they weren’t back from the meeting yet. I left word that they are to call over here as soon as they get back. The only thing the press has so far is the two opening statements.

Mr. Kissinger: It doesn’t look like the North Vietnamese will make a new proposal.

Mr. Sullivan: That’s right. Le Duc Tho didn’t even go to the meeting. The other side presented the same old boilerplate.

Mr. Kissinger: I take it Porter understands what he should say if he doesn’t agree to another meeting next week. He should say we are ready to go back any time the other side has something new to say. He should not emphasize that we are adjourning the talks.

Mr. Sullivan: All that was explained to Porter yesterday—over the phone and in the cable of instructions. He will emphasize the negativism of the other side, and he will say we are ready to go back when they start to negotiate seriously.4

Adm. Moorer: Six of the M–48 tanks were delivered by air to Danang yesterday.

Mr. Johnson: Did the South Vietnamese have drivers available to get the tanks off the planes?

Adm. Moorer: Don’t worry. We got the tanks off.

Mr. Kissinger: I see Godley sent a cable in about possible courses of action and the Symington ceiling.

Mr. Rush: I should point out that we are now in good shape on the ceiling. We’re within one percent of it. There’s no hope, though, of getting it increased.

Mr. Kissinger: Can the operations Godley suggests be put off until July?

Mr. Sullivan: We think so. That’s the essence of a message we want to get cleared and sent out today.

Mr. Helms left the meeting at this point.

Mr. Sullivan: Godley wants to harass the NVA units in southern Laos.

Mr. Johnson: The essence of the matter is—as Ken [Rush] says—that the ceiling cannot be lifted. Therefore, we have to figure out what we can do now to stay within it and what can be postponed until July.

[Page 421]

Mr. Rush: We swallowed $30 million, and Godley doesn’t realize that yet. So we think Godley is really asking for another $20 million rather than $50 million, as his $400 million estimate would suggest.

Mr. Sullivan: I assume you are sending someone out to Laos to explain the new interpretation of the ceiling.

Adm. Flanagan: Yes. Col. Morris5 is on his way out there.

Mr. Sullivan: I hope he sees Godley. I told the Laos Desk to tell your people that the person who goes to Laos should see the Ambassador and tell him orally about the new interpretation.

Adm. Flanagan: Col. Morris will do that. He’s in the Comptroller’s shop.

Mr. Johnson: The new DOD interpretation should be explained to Stennis because we don’t want to deceive him.

Mr. Rush: We’ll take care of Stennis.

Mr. Sullivan: But we may not be able to take care of Symington.

Mr. Rush: That’s right.

Adm. Flanagan: When the GAO comes to us, we will argue it. But we won’t say anything before that time.

Mr. Kissinger: How long can the enemy sustain these attacks logistically? Where is Carver?

Mr. Nelson: George is on the Hill—briefing the House Armed Services Committee. Our estimate was that the enemy could keep going for six months.

Mr. Kissinger: I don’t believe that.

Adm. Moorer: The estimate was for six months—interspersed with lulls in different areas at different times. Given the activity of recent days, though, I think it will probably be difficult for them to keep it up for six months.

Mr. Rush: If the North Vietnamese are losing as much of their equipment as we are losing of ours, they won’t be able to sustain the offensive for six months.

Mr. Johnson: I think Henry was referring to how long they can keep up the tempo of recent days.

Mr. Kissinger: That’s right.

Adm. Moorer: I think their tempo has been somewhat dulled.

Mr. Johnson: (to Adm. Moorer) You feel they are past their peak?

Adm. Moorer: Yes. But I do think there will be one more big bash at Hue—and maybe at Kontum, too. The first onslaught across the DMZ has been dulled.

[Page 422]

Mr. Johnson: We have to keep in mind that the 312th and 325th NVA Divisions may be coming into the fight.

Adm. Moorer: Two regiments of the 312th Division are still in Laos.

Mr. Johnson: But the 325th Division is fresh.

Adm. Moorer: One unit of the 312th—the Headquarters—has moved to Vietnam. But two of the division’s regiments are still on the Plain of Jars.

Mr. Nelson: Nonetheless, it looks like the 312th Division will be coming out of Laos.

Adm. Moorer: Our aircraft are working Highway 7, looking for the division.

Mr. Johnson: The 325th Division has fresh troops, and it’s insertion into the battle could bring the activity back to a high level.

Mr. Nelson: We also have some tenuous indications the 316th NVA Division is moving back from Laos.

Mr. Kissinger: From North Laos?

Mr. Nelson: Yes.

Mr. Kissinger: Weren’t these divisions used up and didn’t they take heavy casualties during the campaign?

Adm. Moorer: If they had not taken heavy casualties, they would have captured Long Tieng.

Mr. Nelson: We think they are at less than 50 percent strength.

Mr. Kissinger: What will happen as they withdraw from Laos? Will Vang Pao follow them?

Mr. Nelson: No. The Symington ceiling won’t allow us to do that.

Mr. Kissinger: What’s the problem? Is there no money? Can’t we borrow against next year’s funds?

Mr. Nelson: We’ve just about reached the ceiling now.

Mr. Kissinger: I don’t care so much about southern Laos. But we should follow the enemy in Northern Laos.

Mr. Sullivan: I’m sure Vang Pao will follow them a bit. He’s already sent a unit in the direction of Phou Pha Sai.

Mr. Johnson: We’ll have to face up very shortly to the decision of whether we want to encourage Vang Pao to move out. And we have to remember that his operations on the PDJ last year were very expensive.

Mr. Nelson: Last year, he went to the edge of the PDJ.

Mr. Kissinger: We never let him go beyond it.

Mr. Sullivan: One of the most significant things this year is that the Thais have performed very well.

[Page 423]

[Received message about today’s plenary session, which he read.]6

Message was: “The other side presented no new proposals. Their presentation was entirely hardline boilerplate, with no ostensible flexibility. They repeated all standard demands, including necessity to respond to seven points. Our side followed contingency A of guidance, posing eight questions. The other side made no effort to respond to our questions. Instead they made irrelevant statements, quoting from press articles, etc.

“We said we saw no grounds for meeting next week and suggested plenaries resume when the other side indicates it is seriously interested in negotiating substance. The other side indicated it was ready for this move by reading prepared statement denouncing our sabotage of meetings and calling for continuation of plenaries.

“As he was leaving meeting, Porter told press that our decision was based not merely on developments at today’s meeting but on our inability to make progress in all available channels.”

Mr. Kissinger: Are there any other items of business?

Adm. Moorer: Generally speaking, the last 24 hours have been quiet.

Mr. Kissinger: Let me bring one other thing up. Just in case the situation in the South becomes unstuck, do we have any forces we can put in to protect U.S. personnel?

Adm. Moorer: Yes. We have 3,000 Marines available for that.

Mr. Kissinger: Where are the Marines?

Adm. Moorer: On ships, off the beaches.

Mr. Kissinger: Are they there now?

Adm. Moorer: Yes. We’re keeping them out there.

---

Source: https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v08/d1

Foreword: Trân trọng kính xin Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho Quan Ðiểm Việt Nam (VNR) được trích dịch đăng tải những bài viết về Cuộc Chiến trȇn lãnh thổ VNCH và trȇn không phận Bắc Việt Nam vào Mùa Hè 1972 trong tập Quan hệ đối ngoại của Hoa Kỳ, 1969–1976, Tập VIII, Việt Nam, tháng Giêng – tháng 10 năm 1972 cho mục đích nghiȇn cứu quân sự và văn hóa lịch sử.

Hoàng Hoa, EIC VNR. 2021/06/17

1. Thông điệp từ Tư lệnh, Bộ Chỉ huy Hỗ trợ Quân sự, Việt Nam (Abrams) gửi Tổng Tư lệnh Thái Bình Dương (McCain) 1

Sài Gòn, 20/01/1972, 0945Z.

76221. Dành riêng cho Adm McCain. Cung cấp trong giờ thức dậy. Tài liệu tham khảo: A. COMUSMACV 041237Z Tháng 1 72. B. COMUSMACV 070812Z Tháng 1 72. C.COMUSMACV 170425Z Tháng 1 72. 2

1.    (TS) Mục đích của thông điệp này là mô tả một cách rõ ràng nhất có thể cuộc tấn công của kẻ thù sắp xảy ra đối với VNCH; tác động của các hoạt động đang diễn ra đối với chiến dịch ngăn chặn Commando Hunt và các cơ quan chức năng bổ sung cần thiết để tiến hành một cuộc phòng thủ hiệu quả trong giai đoạn tới.

2.    (TS) Như đã chỉ ra trong phần đánh giá của tôi về tình hình đối phương được trình bày trong Đoạn A và B, cùng với những thông tin tình báo bổ sung trong đoạn 3

    [Trang 2]    bên dưới, kẻ thù đang chuẩn bị và bố trí lực lượng của mình cho một cuộc tấn công lớn. Rõ ràng là kẻ thù đã đưa ra các quyết định cấp cao và lập kế hoạch cho một nỗ lực như vậy. Mặc dù chúng ta không thể chắc chắn vào thời điểm này về kế hoạch tấn công chính xác của anh ta, nhưng rõ ràng là anh ta sẽ cố gắng đối mặt với chúng tôi trong những tình huống khó khăn nhất mà anh ta có thể thực hiện được.3 Không nghi ngờ gì nữa, đây là một chiến dịch lớn . Chúng tôi ước tính rằng nỗ lực chính sẽ chống lại mặt trận B3 ở Vùng 2 VNCH và phía Bắc Vùng 1 của VNCH, nhưng điều này sẽ đi kèm với sự gia tăng hoạt động chung của đối phương ở các khu vực khác của VNCH. Đối phương sẽ sử dụng MiG’s, SAM’s và AAA để làm phức tạp thêm các hoạt động của chúng tôi. Chúng tôi hy vọng hoạt động MiG tăng cường gần đây của anh ta sẽ tiếp tục và sẽ chống lại các hoạt động không quân của chúng tôi. Anh ta dự kiến ​​sẽ bố trí SAM’s và AAA ngay phía bắc DMZ và đã chuyển những vũ khí này vào cán bộ Lào để chống lại các hoạt động của chúng tôi ở những khu vực này. Các biện pháp này sẽ đi kèm với các chiến dịch mặt đất hỗ trợ thiết giáp và pháo binh mà chúng ta phải có khả năng tập trung sức mạnh không quân của Hoa Kỳ và KQVN bất kể môi trường không quân thù địch. Chắc chắn kẻ thù sẽ tiếp tục các hoạt động ở Lào hoặc Campuchia nhằm vào các mục tiêu nhạy cảm với mục đích chuyển hướng sức mạnh không quân của Hoa Kỳ sang các khu vực có tầm quan trọng chiến lược thứ yếu. Chúng tôi sẽ cần phải có những quyết định chiến lược khó khăn để ngăn chặn sự phân mảnh của nỗ lực không quân của chúng tôi. Chúng tôi thấy trước một trận chiến khó khăn liên quan đến vũ khí tinh vi và sức mạnh chiến đấu trên bộ mà kẻ thù có thể tạo ra.

3.    (S) Kể từ khi gửi các đánh giá tình báo của chúng tôi về Đông Nam Á trong Tài liệu tham khảo A và B, kẻ thù đã tiếp tục cung cấp bằng chứng rõ ràng và tích cực về ý định của mình trong sáu tháng tiếp theo.

    A.        Tại NVN ngày 18 tháng 12 năm 1971, trong một bài phát biểu chính thức trước các cơ quan chức năng quân sự và dân sự cấp cao, Tướng Giáp nhấn mạnh rằng tất cả thanh niên đều phải chiến đấu. Chủ đề của bài diễn văn của tướng Giáp nhấn mạnh “chúng ta phải chiến đấu với quyết tâm giành chiến thắng”. Cơ quan chính thức của đảng Nhân Dân, đã thông báo rằng tất cả thanh niên phải đi nghĩa vụ quân sự để bảo vệ tổ quốc bất chấp những miễn trừ trong quá khứ. Ngoài ra, nhật báo Hà Nội

        [Trang 3]        đã công bố những bức ảnh chụp các chiến sĩ trong quân phục và trang bị chiến đấu với chú thích “Tiếp bước cha anh, các đơn vị lên đường vào Nam chiến đấu”.

    B.        Cuộc di chuyển về phía nam, hay sự chuẩn bị cho việc di chuyển, của các đơn vị chiến thuật chủ yếu vẫn tiếp tục. Bộ chỉ huy Sư đoàn 320 và ba trung đoàn của nó tiếp tục di chuyển về phía mặt trận B-3 của VC, với bộ chỉ huy Sư đoàn gần đây nhất nằm ở phía đông nam Sarvane. Bộ chỉ huy và một trung đoàn phụ của Sư đoàn 308 đã di chuyển quá 100 dậm về nam và tin tình báo cho biết rằng những đơn vị chủ lực chính của sư đòan này đang chuẩn bị bố trí. Sư đoàn 304 và hai trung đoàn của nó đã di dời đáng kể về phía nam với các đơn vị trinh sát của sư đoàn được báo cáo là đang hoạt động ở phía tây Khe Sanh. Thông tin tình báo đặc biệt tiết lộ rằng sở chỉ huy Sư đoàn và các thành phần trung đoàn của Sư đoàn 324B cũng đang chuẩn bị triển khai. Những chỉ số này cho thấy sự sẵn sàng của Hà Nội quyết định tung bốn trong năm sư đoàn dự bị được tổ chức tại NVN, một quyết định mà trước đây chỉ xảy ra trong Tết Mậu Thân 1968 và trong Lam Sơn 719 vào tháng Ba và tháng Tư năm 1971. Trung đoàn Độc lập 271, trước đây được sử dụng như một lực lượng ven biển đơn vị phòng thủ và biên phòng ở NVN cũng đang di chuyển xuống phía nam. Ngoài ra, pháo 122 MM và các loại pháo khác cũng được đưa vào mặt trận B-3. Tình báo cũng cho thấy mức độ thâm nhập rất cao của nhân sự và các đơn vị từ NVN vào VNCH và Campuchia, vượt xa so với cùng kỳ năm ngoái. Đặc biệt quan trọng là số lượng lớn các đơn vị có tổ chức di chuyển qua hệ thống xâm nhập. Địch cũng đã mở rộng và nâng cao khả năng phòng không của mình về phía nam. Hai vụ phóng tên lửa SA – 2 đã xảy ra từ các vị trí trong vùng lân cận Tchepone, và một vụ từ địa điểm cách 25 dậm xa hơn về phía nam trong vùng cán chảo. Đã có sự gia tăng khả năng nhìn thấy các thiết bị liên quan đến SAM (tên lửa, bệ phóng, radar và xe điều khiển hỏa lực) trong khu vực lân cận các cửa ra vào và dọc theo các LOC ở vùng cán chảo Lào. Ngoài ra, việc đánh chặn tín hiệu radar Fan Song ở khu vực lân cận Vĩnh Linh ngay phía bắc rìa phía đông của DMZ cho thấy khả năng SAM ở cực nam NVN. Gần đây, kẻ thù đã tăng khả năng phòng không thông thường của mình ở vùng cán chảo Lào lên 52 tiểu đoàn so với 44 trấn giữ ở đó vào cuối năm 1971. Việc kích hoạt chuỗi cảm biến trong vài tuần qua cho thấy kẻ thù đang đẩy nhanh chiến dịch hậu cần của mình ở cán bộ Lào. Trong tháng 12 năm 1971, số lần kích hoạt chuỗi cảm biến trung bình hàng tuần là khoảng 3.100. Mức trung bình hàng tuần trong hai tuần đầu tiên vào tháng 1 năm 1972 đã tăng lên 5.400, và tuần thứ ba trong tháng 1 về cơ bản sẽ vượt quá mức trung bình đó. Những diễn biến gần đây nhất, những tuyên bố của Tướng Giáp, việc di chuyển đơn vị, tăng cường xâm nhập, hình thành các mối đe dọa từ SAM và phòng không cũng như sự gia tăng liên tục của hoạt động xe tải ở Lào đều cho thấy ý định của kẻ thù là nỗ lực toàn lực. Chúng tôi tin rằng kẻ thù sẽ chuẩn bị sẵn sàng để gắn kết

        [Trang 4]        lực lượng chính tham chiến ở mặt trận B-3, phía bắc MR1 và ở một mức độ thấp hơn ở MR5 vào cuối tháng 1 hoặc đầu tháng 2. 4.

    (TS) Kẻ thù đang xây dựng đã bị tổn hại bởi chiến dịch ngăn chặn Commando Hunt VII, nhưng chiến dịch đã bị suy giảm do chuyển hướng nỗ lực trên không sang các nhiệm vụ khác.

    A.        Năm ngoái, số lần xuất kích của chúng tôi trong chiến dịch ngăn chặn ở Steel Tiger đã tăng từ 6625 vào tháng 11 lên 9510 vào tháng 1. Trong cùng thời kỳ năm nay, các phi vụ đình công đã giảm trong khu vực từ 4967 trong ngày 71 tháng 11 xuống còn ước tính 4710 phi vụ vào năm 72 tháng 1. Sức nặng của nỗ lực trong chiến dịch ngăn chặn đã bị ảnh hưởng bởi việc thực hiện Proud Deep Alpha vào 71 tháng 12, tăng các phi vụ tấn công bay trong Barrel Roll, và tăng cường các phi vụ phòng không cần thiết cho mũ và hộ tống của MiG. Mặc dù khu vực Barrel Roll cũng hoạt động trong chiến dịch ngăn chặn 1970/1971, phần trăm tổng số cuộc tấn công và nỗ lực phòng không dành cho khu vực Barrel Roll trong năm nay lớn hơn đáng kể so với cùng kỳ năm ngoái. Ví dụ: trong các ngày 70 tháng 11, 70 tháng 12 và 71 tháng 1, tỷ lệ phần trăm nỗ lực dành cho tấn công và phòng không trong Barrel Roll lần lượt là 11 phần trăm, 9 phần trăm và 10 phần trăm, so với tỷ lệ phần trăm là 17 phần trăm, 17 phần trăm và 32 phần trăm trong năm nay.

    B.        Sự hỗ trợ của Arc Light cho chiến dịch ngăn chặn cũng phản ánh sự chú trọng ngày càng tăng vào việc hỗ trợ cho Barrel Roll. Trong tháng 11 và tháng 12 năm 1970, ít hơn một phần trăm trong số 1000 phi vụ hàng tháng đã đến với Barrel Roll. Con số này so với 1 và 13 phần trăm tương ứng trong tháng 11 và tháng 12 năm 71. Chỉ có 96 phi vụ Arc Light bay trong Barrel Roll trong suốt năm 1970, con số này so với 114 phi vụ bay ở đó chỉ trong ngày 71 tháng 12. Trong 15 ngày đầu tiên của tháng 1 năm 1972, 29% tổng số cuộc tấn công của Arc Light là để hỗ trợ khu vực Barrel Roll. Nếu tốc độ này được tiếp tục, gần 300 trong số 1000 phi vụ khả dụng hàng tháng sẽ bay ra ngoài khu vực giao thông quan trọng. Điều này tiếp tục làm giảm chiến dịch gián đoạn tổng thể tại thời điểm mà tổng số lần xuất kích Tacair có sẵn ít hơn đáng kể so với trong chiến dịch trước đó.

5.    (TS) Như đã nói ở trên, trận chiến sắp tới có thể sẽ bao gồm hoạt động của MiG và SAM ở gần biên giới phía Bắc Việt Nam trong vùng lân cận của DMZ. Việc bảo vệ hiệu quả các lực lượng của chúng ta sẽ đòi hỏi các cơ quan điều hành mới phải có mặt ngay từ đầu trận chiến. Do đó, tôi yêu cầu các nhà chức trách dự phòng sau đây được chấp thuận để sử dụng khi cần thiết trong suốt trận chiến. Các cơ quan chức năng này sẽ được viện dẫn khi thích hợp khi trận chiến cho miền bắc VNCH bắt đầu.

    A.        Quyền hạn: Máy bay chiến đấu có thể tấn công máy bay MIG của địch trên bộ tại Đồng Hới, Vinh và Quán Lang.

        Cơ sở lý luận: Các máy bay MiG đóng tại các cánh đồng này gây ra rủi ro không thể chấp nhận được đối với các máy bay của Hoa Kỳ và Đồng minh hoạt động trong khu vực DMZ. MiG hoạt động

        [Trang 5]        từ Đồng Hới, cực nam của ba cánh đồng, chỉ cách miền bắc VNCH bốn phút, ngay cả với lực lượng phòng không rộng rãi / MIG tăng cường, không thể cho rằng có thể phát hiện và thu phục máy bay VNCH kịp thời để ngăn chặn các cuộc tấn công của MiG. lực lượng hữu nghị. Đối phương đã chứng tỏ khả năng sử dụng các thủ tục che chắn địa hình và tắt tiếng vô tuyến điện để triển khai các sân bay không bị phát hiện ở phía nam 19 độ Bắc và từ các sân bay này để tấn công các lực lượng bạn ở Lào. Trong một số trường hợp, thông tin tài sản thế chấp sau thực tế là cơ sở duy nhất để xác định hoạt động của MIG. Các cuộc tấn công của Tacair gần biên giới, Arc Light, pháo hạm, ABCCC, tàu chở dầu và máy bay tiếp vận đặc biệt dễ bị tấn công bởi máy bay tiêm kích / đánh chặn của NVN. Một khi MiG được bố trí tại Đồng Hới, Vinh hoặc Quan Lãng, chúng phải được coi là đã tham chiến và phải bị tấn công.

    B.        Quyền hạn: Máy bay chiến đấu, kể cả Bàn tay sắt có thể tấn công các radar GCI đang hoạt động ở NVN dưới 20 độ Bắc.

        Cơ sở lý luận: Trong nhiều năm, NVN đã có đủ nguồn lực và khả năng để tích hợp tổ hợp máy bay chiến đấu / GCI với AAA và SAM, từ đó thiết lập một hệ thống phòng không hiệu quả cao. Trong một cuộc giao tranh với MiG, các radar GCI thực hiện chức năng tương tự cho MiG cũng như các radar dẫn đường cho SAM. Mỗi khi các máy bay MiG hoạt động, hệ thống radar / GCI của NVN bắt đầu bức xạ giống như trường hợp chuẩn bị bắn tên lửa đất đối không. Với radar GCI hoạt động, các phi công MiG được cung cấp khả năng kiểm soát và cảnh báo radar tích cực, đặt họ vào một liều thuốc siêu hạng để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Rõ ràng là hoạt động tích cực của MiG gắn liền với việc kích hoạt các radar GCI của anh ta và kẻ thù đang huấn luyện ráo riết để chấm dứt việc gián đoạn các hoạt động ở Lào và phá hủy một chiếc B-52 hoặc các máy bay khác của Hoa Kỳ. Ngoài việc sử dụng radar GCI để điều khiển và máy bay chiến đấu tấn công vector, kẻ thù còn sử dụng radar GCI như một phần không thể thiếu của hệ thống điều khiển hỏa lực tên lửa SA-2. Tên lửa SA-2 được nhắm và phóng bằng cách sử dụng warni sớm.

(Còn tiếp)

Bản dịch Google™ Translator, re-edited by Hoàng Hoa, EIC VNR

 

Kính gởi Dự Án Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam - Little Saigon San Jose Vietnamese Cultural Center

 

Kính gởi Dự Án Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam

 

Kính thưa quý vị đồng hương Việt Nam tỵ nạn cộng sản tại miền Bắc California,

Kính thưa quý vị lãnh đạo tinh thần các Tôn giáo,

Kính thưa quý vị thân hào nhân sĩ trong cộng đồng Việt Nam Bắc California,

Kính thưa các cơ quan truyền thông báo chí Việt Nam,

Kính thưa Ban Ðại Diện Cộng Ðồng Việt Nam Bắc California,

Kính thưa Ông Chủ tịch Little Saigon San Jose Foundation Nguyễn Ngọc Tiȇn:

 

Nhằm mục đích gìn giữ, bảo vệ khỏi bị mai một các giá trị văn hóa đạo đức cao quý của dân tộc Việt Nam mà tiȇu biểu là nền văn hóa dân tộc tốt đẹp của nước Việt Nam Cộng Hòa trong thời gian từ 1954 đến 1975, đồng thời giúp cho các sắc dân bạn và các quý vị tại cơ sở hành chánh địa phương có thể tham khảo tìm hiểu về nền văn hóa tốt đẹp thân thiện và lành mạnh của người Việt Nam trȇn đất nước Hoa Kỳ, chúng tôi đã thay đổi danh xưng của Web Site Little Saigon San Jose Dự Án Phát Triễn thành Little Saigon San Jose Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam (Little Saigon San Jose Vietnamese Cultural Center) và bổ sung nhiều links và chi tiết.

http://www.saigonfilms.net/ls_sanjose/index.html

http://www.littlesaigonsjid.com

Việc thay đổi danh xưng này đánh dấu sự trăn trở khi chúng tôi tái tạo thời kỳ phục hưng nền văn hóa và đạo đức của dân tộc Việt Nam.

Các giá trị tự do và nhân bản của biểu tượng lá cờ Vàng Việt Nam Cộng Hòa, đạo đức và lòng nhân ái, thân thiện giữa con người với con người trong xã hội hoàn thiện Việt Nam Cộng Hoà được đề cao. Văn hóa giáo dục thời Việt Nam Cộng Hòa được bảo vệ và duy trì. Các tác phẩm văn hóa, âm nhạc thời VNCH được lưu trữ tránh bị bôi xóa, miệt thị. Các hình ảnh và giáo dục tại các trường sở giáo dục thời VNCH được tái xây dựng hay biểu hiện.

Sự đổi mới danh xưng Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam Little Saigon San Jose không phải là sự lơ là các giá trị biểu tượng của Little Saigon San Jose mà từ 13 năm qua chúng tôi đã và đang theo đuổi mà trái lại Trung Tâm Văn Hóa Little Saigon San Jose luôn sát cánh với Little Saigon San Jose Foundation trong việc duy trì và bảo vệ các di sản văn hóa và mong muốn Little Saigon San Jose mãi mãi là khu thương mại phồn vinh và là thủ phủ, thành trì chính trị chống cộng của người Việt tỵ nạn cộng sản Bắc California.

Công việc văn hóa thật không thể dễ dàng chút nào, nhưng ít ra chúng tôi đem hết nổ lực ra thực hiện những sự duy trì và thể hiện chúng còn hơn là ngồi than thở trong bóng tối. Chúng tôi xin đón nhận tất cả nhận định viết về các giá trị văn hóa VNCH để làm cho thời kỳ phục hưng được phong phú và đáng được mọi người tham khảo.

Kính mong tất cả quý vị giúp đỡ và lượng tình tha thứ những sơ sót của chúng tôi trong bước ban đầu xây dựng Dự Án Trung Tâm Văn Hóa Việt Nam Little Saigon San Jose.

Trân trọng kính chào,

Hoàng Hoa

San Jose, California, Ngày 15/6/2021

Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2021

TVBQGVN - Nhà Thầu-khoán Tôn Thất Lễ và Kiến trúc Xây dựng Trường Võ-Bị Quốc-Gia Việt-Nam (Đà Lạt) (1959-1964)

 

Sent: Thursday, June 10, 2021, 05:27:35 AM PDT
Subject: [TH/VBQGVN] Nhà Thầu-khoán Tôn Thất Lễ và Kiến trúc Xây dựng Trường Võ-Bị Quốc-Gia Việt-Nam (Đà Lạt) (1959-1964)

Nhà Thầu-khoán Tôn Thất Lễ và Kiến trúc Xây dựng Trường Võ-Bị Quốc-Gia Việt-Nam (Đà Lạt)

(1959-1964)


Tâm tình cùng HQ Thiếu Tá Tôn Thất Nghĩa, Khoá 13 HQ Nha Trang, nguyên là SQ Trưởng khối Huấn luyện Quân Sự/Hải Quân/VHV  TVBQGVN từ 1973-1975. (Ông Thay thế HQ Trung tá Lê Bá Thông Khoá 10 HQ Nha trang, nguyên Quân Sự vụ phó TVBQGVN (1972-1973), Trung tá Thông là phụ thân của HQ Đại Tá Lê Bá Hùng trong Hải Quân Hoa Kỳ). 

Thiếu tá Nghĩa là con trai Cụ Tôn Thất Lễ, Giám đốc hảng thầu Tôn Thất Lễ (TTL), người đã từng góp công xây dựng một phần cơ sở và kiến trúc của  trường VBQGVN tại Đà Lạt, trong đầu thập niên 1960.

Hiện ông và gia đình định cư tại miền Nam TB California.


Tiểu sử cụ Tôn Thất Lễ

(1912 - 1999)

Cụ Ông Tôn Thất Lễ sinh năm 1912 tại làng Truồi, Huế và mất tháng 11 năm 1999 tại TP La Verne  miền nam CA (gần Pomona)


Cụ ông Tôn Thất Lễ nguyên là chủ nhân của nhà thầu Công trường xây cất TTL và nhà in TTL, ngụ tại số 42-44-46 đường Pasteur Saigon trong thập niên 1960-1970.

Ngoài ra sau 1970 ông cũng là chủ nhân khu đồn điền cà phê Phi Vàng tại quận Đức Trọng & Thành Mỹ thuộc Đà Lạt, Tuyên Đức, với trên 1000 hecta đất đai trồng trọt cà phê và hoa màu…


Sau 4-1975, Cụ ông TTL và gia đình đã đến định cư tại miền iNam California Hoa Kỳ năm 1983, cụ qua đời năm 1999.


Theo lời kể của HQ Thiếu tá Tôn Thất Nghĩa, cụ ông là chủ nhân của nhà thầu TTL, người đã có công xây dựng ngôi trường VBQGVN từ khoảng thập niên 1960-1970.

Tôi có hỏi TT TT Nghĩa về vị Kiến  trúc sư, người đã phát họa dự án TVB thì được biết rằng ông không có cơ hội biết được những chi tiết này! Ngoài ra sau chiến tranh phải bỏ nước ra đi, gia đình không còn giữ được những tài liệu liên quan đến công cuộc xây dựng TVBQGVN…


Khoảng đầu thập niên 1960,  TT TT Nghĩa kể, ông đã sống và đi học ở Đà Lạt một thời gian, trong khu “Cư xá TTL” bên cạnh hồ Mê linh. Đây là khu nhà còn lại dấu vết trong khu vực hồ Mê Linh sau này. Khu này lúc trước dành riêng cho nhân viên xây cất công trường TTL, ngoài ra cũng là nơi lưu giữ dụng cụ và máy móc liên quan đến dự án xây cất...


TT TT Nghĩa nhớ lại là qua cổng TTL này, một số SVSQ thuộc khóa 16-17, đã đi phố về trễ và được nhân viên của “Cư xá TTL” cho phép vào trường... (theo lời cụ ông kể). 

Tên cổng Tôn Thất Lễ vẫn còn được giữ mãi đến khi SVSQ bỏ trường ra đi vào cuối tháng 3-1975….


Sau 1970, cụ ông không còn làm việc trong nghành xây cất và đã sang làm đồn điền trồng cà phê tại khu Đức trọng ĐL, như đã kể bên trên.

Rất tiếc sau khi  cụ ông quá vãng đã không còn để lại dấu tích gì về công việc xây cất của trường VBQGVN, khu vực doanh trại SVSQ cũng như khu phạn xá hình chữ Pi, Latin.


Được biết hảng thầu TTL xây dựng một phần của kiến trúc cơ sở TVB bao gồm:


1)một khu Phạn xá SVSQ (Nhà ăn & nhà bếp) với sức chứa trên 1000 SVSQ

2)4 dãy Batiments 3 tầng với kiến trúc hiện đại quốc tế thời bấy giờ, phòng ngủ cửa kính, trang bị đầy đủ giường nệm, tủ, bàn học…và khu nhà vệ sinh men trắng, lót gạch bông với hệ thống nước nóng và nước lạnh, có thể tương xứng như một khách sạn sang trọng (5 sao) lúc bấy giờ…

3)Bộ chỉ huy Quân sự vụ, trung tâm đầu não của nhà trường, nơi làm việc của  khối Quân sụ, vị Tướng Chỉ huy trưởng, trung tâm Hành Chánh, Tài Chánh (Lương bổng) cũng như khu ấn loát in ấn sách giáo khoa, trợ huấn cụ Việt ngữ và tập san Đa  hiệu…

4)Một phần của Khu nhà Văn Hoá thuộc Văn Hoá Vụ,  nơi SVSQ học tập trong mùa văn hoá (tháng 4 đến tháng 12 hàng năm)


Phần còn lại của kiến trúc trường được Cơ quan nhà thầu Hoa Kỳ RMK thực hiện theo tiêu chuẩn hiện đại của Hoa Kỳ, bao gồm:


1)khu Thư viện kiến trúc tân kỳ tầm cở quốc gia, chứa đựng hàng chục ngàn sách báo cũng như tài liệu tham khảo về Quân sự, Văn hóa, Chính trị, Khoa học…Việt ngữ và Anh ngữ.

Mỗi tuần đều có các tạp chí nổi danh như Paris Mach, NewsWeek, Wallstreet Journals…và các sách báo Việt ngữ cho SVSQ tham khảo!

2)Phòng thí nghiệm Nặng bao gồm:Phòng thí nghiệm Vật lý, Hoá học, Lưu chất, phòng thí nghiệm Đạn đạo, Máy đẩy, Nhiệt động lực học, phòng thí nghiệm điện tử trang bị các máy  Analog Computer (lúc bấy giờ chưa có Digital Computer)…

Có thể nói đây là Phòng thí nghiệm Nặng tối tân  nhất Đông Nam Á thời bấy giờ… bao gồm các máy móc và vật dụng thí nghiệm của quân sự cũng như văn hoá, khoa học kỷ thuật bậc Đại học.

Đây cũng là niềm ao ước mà các vị Viện trưởng các trường Đại Học Dân sự Miền Nam lúc bấy giờ mơ ước, khi được Trung tướng CHT Lâm Quang Thi hướng dẫn đi thăm viếng cơ sở của TVBQGVN.


3)Phòng thính thị Sinh ngữ được trang bị với các trợ huấn cụ thính thị đắt giá…


Được biết ngôi trường mới (còn gọi là khu trường Vách Nâu (?), vì từ xa bên ngoài khi nhìn vào, chúng ta thấy như cả một khu dinh thự có vách màu nâu!...)

Kinh phí thiết kế, xây dựng và trang bị,  bảo trì có thể đến hàng chục triệu Mỹ kim, nằm trong kinh phí quốc gia của Bộ Quốc phòng và Tổng Tham Mưu Quân lực VNCH. Do nhà thầu TTL Vietnam, hàng thầu RMK Hoa kỳ và sự  hướng dẫn & giám sát của Công Binh VNCH.


Sau hơn 60 năm, kiến trúc của ngôi trường 3 tầng vẫn còn kiên cố, trơ gan cùng tuế nguyệt. Như muốn thử thách với thời gian, và cũng như muốn lưu lại những hình ảnh hào hùng của những thế hệ thanh niên miền Nam Việt Nam mang lý tưởng quốc gia và yêu nước, đã dấn thân bảo toàn lãnh thổ trước sự xâm lăng của quân CS Bắc phương...


Thiều Minh Nguyễn Văn Tạo 

Khoá 26 SVSQ/TVBQGVN (1969 - 1974)

Nam California 6-2021


Cám ơn HQ Thiếu tá Tôn Thất Nghĩa và gia đình cụ Ông Tôn Thất Lễ

_________________________


TVBQGVN: 

Tưởng Niệm và Tri ân Ông Tôn Thất Lễ (1912-1999)


Tưởng Niệm và Tri ân Ông Tôn Thất Lễ (1912-1999), nhà Thầu khoán đã có công sức xây dựng TVBQGVN trong thời gian từ 1959-1964.


Ông Tôn Thất Lễ sinh năm 1912 tại làng Truồi, Huế và mất tháng 11 năm 1999 tại La Verne CA (Pomona)


Bà Tôn Thất Lễ sinh năm 1919 và mất năm 2014


(Trần Hữu Hạnh K25)

Thứ Năm, 27 tháng 5, 2021

Anh Da Lat (1960-1970).TVBQGVN Kỷ Niệm 61 Năm Ngày Khởi Công Xây Dựng và Phát Triển - video Công cuộc Xây Cất Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam 1959-1970

 


Dalat map, 1963


Dalat, circa 1970

Tran Van Chau, circa 1960

 

TVBQGVN

Kỷ Niệm 61 Năm Ngày Khởi Công Xây Dựng và Phát Triển


Công cuộc Xây Cất Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam 1959-1970