National Security Situation: In 1973 North Vietnam violated the Paris Peace Accords.
Date Originally Written: August 12, 2019.
Date Originally Published: October 21, 2019.
Article and / or Article Point of View:This
article summarizes some of the options presented by U.S. Secretary of
State and National Security Advisor Henry Kissinger, and his Washington
Special Actions Group (WSAG), to U.S. President Richard Nixon to address
North Vietnamese violations of the Paris Peace Accords in the spring of
1973.These options are
based on realities as they existed on April 18, 1973, the day before the
U.S. agreed to another round of talks with North Vietnam in Paris and
U.S. Congress Representative Elizabeth Holtzman sued Secretary of
Defense Schlesinger to stop the “secret” bombing of Cambodia. Nixon
addressed the nation on Watergate on April 30, 1973, effectively closing
the door on military options to coerce North Vietnamese compliance.Included in this article are several errors in judgment common in WSAG or with Kissinger at the time.
The South Vietnamese fleet follows the USS Kirk to Subic
Bay in the Philippines. The Kirk's final mission at the end of the
Vietnam War was to bring the remnants of the South's navy to safety in
the Philippines.
Hugh Doyle
Last of three parts
On April 30, 1975, North
Vietnamese troops entered the deserted streets of Saigon. Tanks crashed
through the gates of the presidential palace and soldiers hoisted the
yellow and red flag of the Viet Cong.
Just hours before, the
last Americans had been evacuated, rescued and flown on Marine
helicopters to U.S. Navy aircraft carriers waiting off the coast.
The Vietnam War was officially over. Now those Navy ships were steaming away from Vietnam.
There
was one exception. That night, the captain of a small destroyer escort,
the USS Kirk, got a mysterious order to head back to Vietnam.
South Vietnamese Navy: 'We Forgot 'Em'
Paul
Jacobs, the captain, received the directive from Adm. Donald Whitmire,
commander of the evacuation mission — Operation Frequent Wind. He was
aboard the USS Blue Ridge, the lead ship of the Navy's 7th Fleet.
The Kirk reached Con Son Island, off the southern coast
of Vietnam, on May 1, 1975. There, it was met by 30 South Vietnamese
navy ships and dozens of fishing boats and cargo ships — and as many as
30,000 Vietnamese refugees.
Hugh Doyle
Jacobs recalls Whitmire's surprise message: "He says, 'We're going
to have to send you back to rescue the Vietnamese navy. We forgot 'em.
And if we don't get them or any part of them, they're all probably going
to be killed.'"
The Kirk was being sent to an island off the
Vietnamese mainland — by itself. And there was one more odd thing, the
admiral told Jacobs: He'd be taking orders from a civilian.
Richard
Armitage came aboard the Kirk late at night, wearing a borrowed sport
coat. Years later, Armitage would become second in command to Colin
Powell in the Bush administration's State Department. But on that last
day of April 1975, he was on a special assignment from the secretary of
defense. He'd just turned 30 that week.
Armitage recalls coming aboard the ship and quickly being escorted to
the officer's mess where he met with Jacobs and Commodore Donald Roane,
commander of the flotilla of Navy destroyers.
"Commodore Roane
said something like, 'Young man, I'm not used to having strange
civilians come aboard my ship in the middle of the night and give me
orders,' " Armitage recalls. "I said, 'I am equally unaccustomed, sir,
to coming aboard strange ships in the middle of the night and giving you
orders. But steam to Con Son.' And so they did."
Secret Plan To Rescue More Than Just Ships
The
Kirk and its crew of about 260 officers and men were ordered to Con Son
Island, about 50 miles off the coast of South Vietnam and not yet
occupied by the North Vietnamese. Con Son was the site of a notorious
prison. Now, its harbors were the hiding place for the remnants of the
South Vietnamese navy.
Armitage had come up with the plan for them to gather there.
Armitage,
a graduate of Annapolis, had been a Navy intelligence officer, assigned
to Vietnamese units. He gained respect for the South Vietnamese as he
worked alongside them and became fluent in the language. Then he
resigned his commission and left the Navy in protest when the Nixon
administration signed the Paris peace accords. That 1973 agreement
between all warring parties in Vietnam ended direct U.S. military
involvement in the war. Armitage felt the U.S. had sold out the South
Vietnamese.
But as it became clear that the South Vietnam
government was about to fall, a Pentagon official asked Armitage to fly
back to Vietnam with a dangerous mission. His assignment: to remove or
destroy naval vessels and technology so they wouldn't fall into the
hands of the Communists.
A few weeks before Saigon fell, Armitage had shown up at the office
of an old friend, Capt. Kiem Do, deputy chief of staff for the South
Vietnamese navy. Together, they came up with the secret plan to rescue
the Vietnamese ships when — as was becoming clear would happen — the
South Vietnamese government surrendered.
Do remembers warning Armitage that they'd be saving more than ships.
"I
told him, I said, 'Well, our crew would not leave Saigon without their
family, so therefore there will be a lot of people,' " Do recalls.
He says Armitage remained silent. "He didn't say yes; didn't say no. So I just take it as an acknowledgement," Do says.
Armitage
didn't tell his bosses at the Pentagon there would be refugees on those
ships. He feared the American authorities wouldn't want them.
Neither Do nor Armitage, though, could predict how many refugees would turn up in Con Son.
Chaos At Con Son Island
The
Kirk steamed through the night to Con Son and reached the island just
as the sun came up on May 1. There were 30 South Vietnamese navy ships,
and dozens of fishing boats and cargo ships. All of them were packed
with refugees, desperate to get out of Vietnam.
The ships "were
crammed full of people," says Kent Chipman, who in 1975 was a
21-year-old machinist's mate in the ship's engine room and today works
at a water purification plant in Texas. "I couldn't see below deck, but
above deck the people were just as tight as you could get, side by
side."
There was no exact count of how many people were on
those ships. Some historical records say there were 20,000 people. Other
records suggest it was as many as 30,000. Jan Herman, a historian with
the U.S. Navy Medical Department, who is documenting the story of the
Kirk, uses the higher number.
The Kirk sent its engineers to some of the boats to get them started.
"They
were rusty, ugly, beat up," says Chipman. "Some of them wouldn't even
get under way; they were towing each other. And some of them were
actually taking on water and we took our guys over and got the ones
under way that would run."
One cargo ship was so heavy it was sinking. People below deck were bailing out the water with their shoes.
Stephen
Burwinkel, the Kirk's medic — in the Navy known as a hospital corpsman —
boarded that ship to check on the sick and injured. He saw a Vietnamese
army lieutenant helping passengers leave the sinking ship, crossing to
another ship, over a narrow wooden plank. As people pushed to get off
the sinking ship, one man knocked a woman who stopped in front of him.
She fell off the plank and into the ocean.
The woman was
quickly rescued. But Burwinkel worried that the others on the ship would
panic. He says the lieutenant acted quickly.
"This Vietnamese
lieutenant did not hesitate, he went right up the back of that guy, took
his gun out and shot him in the head, killed him, kicked him over the
side. Stopped all the trouble right then and there," Burwinkel recalls.
The shooting was shocking, he says, but it very likely prevented a riot.
Leading The Way Toward The Philippines
After
fixing what could be fixed on the seaworthy vessels and transferring
people from the ships that would be left behind, the Kirk led the
flotilla of naval ships, fishing boats and cargo ships toward the
Philippines.
The USS Cook, another destroyer escort, like the
Kirk, helped out as the ships were leaving Con Son. The Cook's crew
provided rice, and its corpsman helped Burwinkel and his assistant from
the Kirk attend to the sick and injured, too.
As the flotilla
headed out to sea, on the way to the Philippines, other Navy ships came
in and out of the escort, according to Herman. Among those other ships
were the USS Mobile, USS Tuscaloosa, USS Barbour County, USS Deliver and
USS Abnaki.
But it's clear from the daily logs from the Kirk and the other ships that the crew of the Kirk took the lead.
"For me, the Kirk was ideal," says Armitage, who moved from the Kirk
to the Vietnamese navy's flagship. "It could communicate with the rest
of the U.S. fleet. They would go with us across to the Philippines and
would be able to rescue any of the folks who might be in harm's way.
Some had been wounded. Some were pregnant. All were sick after a while.
And we needed a way to take care of those folks."
The Kirk's sailors kept busy providing food, water and medicine to people on the South Vietnamese ships.
Burwinkel
spent his time moving from ship to ship treating the sick and injured.
With thousands of people — many of them babies and children — he had to
work almost nonstop.
"When they gave me the meritorious service
medal over all this, I quite frankly referred to it as my 'no-sleep'
medal," says Burwinkel, who made a career in the Navy and is now retired
and living in Pensacola, Fla. "I would go out there and do my thing and
at dark we would come back to the Kirk and try to get a little bit to
eat and make some rounds — gather my wits about me, resupply myself and
get ready for the next day."
'Last Sovereign Territory Of The Republic Of Vietnam'
Of the some 30,000 refugees on vessels escorted by the Kirk over six days, only three died.
But
as the flotilla approached the Philippines, the Kirk's captain got some
bad news. The presence of South Vietnamese vessels in a Philippine port
would present the government in Manila with a diplomatic predicament.
"The Philippine government wasn't going to allow us in, period,
because these ships belonged to the North Vietnamese now and they didn't
want to offend the new country," Jacobs, the captain, recalls.
The
government of Philippine President Ferdinand Marcos was one of the
first to recognize the Communist rulers now in control of a single
Vietnam, and Jacobs was told the ships should go back.
Armitage and his South Vietnamese friend, Capt. Do, came up with a solution that Marcos had to accept.
Do
recalls the plan: "We will raise the American flag and lower the
Vietnamese flag as a sign of transfer [of] the ship back to the United
States, because during the war those ships are given to the Vietnamese
government as a loan, if you want, from the United States, to fight the
Communists. Now the war is over, we turn them back to the United
States."
There was a frantic search to find 30 American flags.
Two officers from the Kirk were sent aboard each Vietnamese ship to take
command after a formal flag ceremony.
Rick Sautter was one of the Kirk officers who took command of a Vietnamese ship.
"That
was the last vestige of South Vietnam. And when those flags came down
and the American flags went up, that was it. Because a Navy ship is
sovereign territory and so that was the last sovereign territory of the
Republic of Vietnam," he says.
"Thousands and thousands of
people on the boats start to sing the [South Vietnamese] national
anthem. When they lower the flag, they cry, cry, cry," Do remembers.
'High Point Of My Career'
On May 7, the ships flying American flags were allowed into Subic Bay.
For
the refugees, it was just the beginning of their long journey, which
took them to Guam and then resettlement in the United States.
For the sailors of the Kirk, ending the Vietnam War by rescuing 20,000 to 30,000 people was very satisfying.
"This
was the high point of my career and I'm very proud of what we did, what
we accomplished, how we did it," Jacobs says. "I felt like we handled
it truly professionally and that was kind of a dark time."
Armitage
says he "envied" the officers and men of the USS Kirk. The ship had not
seen combat on its tour to Vietnam. But it ended with the rescue of
tens of thousands of refugees, one of the greatest humanitarian missions
in the history of the U.S. military.
Says Armitage: "They weren't burdened with the former misadventure of Vietnam."
Finding The Kirk's Story
The USS Kirk carried out one of the most
significant humanitarian missions in U.S. military history. Yet the
story went untold for 35 years. Correspondent Joseph Shapiro and
producer Sandra Bartlett of NPR's Investigative Unit interviewed more
than 20 American and Vietnamese eyewitnesses and participants in the
events of late April and early May 1975. They studied hundreds of
documents, photographs and other records, many never made public before —
including cassette tapes recorded at the time by the ship's chief
engineer.
Shapiro first learned of the Kirk from Jan
Herman, historian of the U.S. Navy Medical Department, who says the
Kirk's heroics got lost because, as the Vietnam War ended, Americans
were bitterly divided over the war's course and cost. There was little
interest in celebrating a mission that saved the lives of 20,000 to
30,000 refugees. Herman is working on a book documenting the story and a
film documentary, which was shown when the Kirk crew met for a reunion
in Springfield, Va., in July.
Khẳng Ðịnh
Chủ Quyền VNCH trȇn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Ngày 18 tháng
4, 2020 tờ Global Times cho đăng tin về thành phố Sansha của đảo Hải Nam thành
lập hai quận Xisha và Nansha: “Xisha District is set to administer the Xisha
and Zhongsha islands and surrounding waters with government located in Yongxing
Island; Nansha District has jurisdiction over the Nansha Islands and its waters
with government located in the Yongshu Isles.”
VNR Vietnam
Review hoàn toàn chống việc nhà nước People’s Republic of China (PRC) thành lập
các đơn vị hành chánh này áp đặt lȇn các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc
chủ quyền Việt Nam Cộng Hòa (VNCH).
Chúng tôi muốn
nhắc lại chủ quyền của Việt Nam Cộng Hòa trȇn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường
Sa là không thể lay chuyển hay cướp đoạt và chủ quyền này đã có trước khi nước
Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Trung Hoa ra đời năm 1949 khi quân cộng sản Trung Hoa
đánh bại quân Quốc Dân Ðảng của Tưởng Giới Thạch. Lịch sử chủ quyền lâu đời của
VNCH trȇn hai quần đảo được tuyȇn bố trước cộng đồng thế giới trong Bạch Thư do
Bộ Ngoại Giao VNCH phát hành năm 1974.
Có thể các cấp
lãnh đạo PRC đã không biết đến các giá trị nhân bản và chủ quyền quốc gia VNCH
trong Bạch Thư này cùng với hàng trăm tài liệu khác như bản đồ, hình ảnh, bia
chủ quyền, và lịch sử hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa liȇn quan đến dân tộc
Việt Nam.
Hai quần đảo
Hoàng Sa và Trường Sa của VNCH mang giá trị nhân bản và cộng đồng quốc tế rất lớn.
Nước VNCH mang chính thể tự do, dân chủ và có một chính thể phù hợp tình bạn và
đáp ứng nguyện vọng mọi người trong cộng đồng quốc tế. Trong suốt thời gian chính
thể VNCH hoạt động từ 1954 đến 1975, các nước láng giềng Ðông Nam Á Châu là những
nước hòa bình và tình bạn và VNCH có được vô vàn sự giúp đỡ từ vật chất đến
tinh thần và sinh mạng của các công dân láng giềng và các quốc gia phương Tây
không cộng sản. Ngày nay chính thể VNCH không là thực thể, nhưng những di sản kế
tục chủ quyền vẫn còn và chúng tôi tin rằng việc nước CNNDTH (PRC) chiếm đoạt các
đảo trong quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa bằng vũ lực giết người và sát nhập vào
lãnh thổ Trung Hoa là thiếu lý trí và không thể được tôn trọng trong xã hội văn
minh.
Luật của Liȇn
Hiệp Quốc (United Nations) những vấn đề tranh chấp về ranh giới trȇn biển cần nȇn
giải quyết ôn hòa và cần trọng tài tại Ủy Ban Luật Biển giúp đỡ tránh chiến
tranh, nhưng thực tế nước CHNDTH (PRC) đã làm ngược lại khi tấn công chiếm quần
đảo Hoàng Sa của VNCH năm 1974 và tàn sát dã man những lính hải quân cộng sản
Việt Nam tại bãi đá Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa vào năm 1988. Những hành vi
đó của PRC là những tội ác trong lịch sử loài người.
Nếu PRC nghi
ngờ về các bằng chứng chủ quyền của VNCH trȇn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường
Sa, những người Việt Nam thừa kế di sản VNCH sẳn sàng đối thoại song phương với
nước PRC tại diễn đàn LHQ (United Nations).
Ngày nay hai
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nằm ngay trȇn đường hàng hải quan trọng nối liền
các thủy lộ giao thông quan trọng nhất quanh địa cầu. Kế tục những di sản và
truyền thống tốt đẹp và tình bạn với các quốc gia láng giềng có chung bờ biển
ven Biển Ðông, VNCH yȇu cầu PRC phải ngừng ngay việc xây dựng các đảo nhân tạo,
tháo gở các dụng cụ chiến tranh, ngừng ngay các cuộc khảo sát thăm dò bất hợp
pháp trȇn thềm lục địa Việt Nam và đồng thời không được bắn giết hay đâm chìm
tàu bè của bất kể ngư dân nào mà không cần biết quốc tịch.
Bản đồ không
ảnh (satellite) quần đảo Hoàng sa và Trường Sa là tuyến trung gian từ Phi Châu,
Tiểu Á, Trung Ðông và Maysia đến Nhật Bản, Tây Thái Bình Dương và bờ biển Tây
Hoa Kỳ
VNCH khẳng định
chủ quyền trȇn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và tuyȇn bố hoàn toàn chấp nhận
việc hải quân các quốc gia khác được hoàn toàn tự do lưu thông tuần tra chống hải
tặc và giữ an ninh trật tự trȇn Biển Ðông, hoặc vận chuyển hàng hóa tự do và mậu
dịch không biȇn giới, trȇn thủy trình quốc tế đa chiều này. Do đó, nếu xãy ra
những va chạm hay đối đầu bằng các phương tiện sát thương giữa hải quân PRC với
hải quân các quốc gia khác, VNCH tin rằng đó chính là trách nhiệm của PRC trước
thế giới vì các đối đầu quân sự đó xãy ra ngay trȇn các đảo thuộc chủ quyền
VNCH.
Vietnam Review
2020/05/12
VNCH
vẫn còn chủ quyền trȇn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa
Kính thưa
quý độc giả và thân hữu:
Chúng ta đã
xem qua hai Hiệp Ðịnh Ðình Chiến 1954 và 1973 bằng những bản văn Anh và Việt ngữ,
chắc chắn ai nấy trong chúng ta cũng đều tự hỏi tại sao hai Hiệp Ðịnh này không
đề cập đến hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Những câu trả
lời sau đây được xem là có thể:
1.Vì
nước VNDCCH và Mặt Trận Giải Phóng không muốn mích lòng Trung Cộng nȇn không
nȇu vấn đề tại Hội Nghị Geneva 1954 và Paris 1973.
2.Hoa
Kỳ không muốn nȇu ra vì đó là quyền tự quyết của người dân miền Nam Việt Nam và
nhất là hiện nay hai quần đảo này thuộc chủ quyền VNCH, không có thành phần
VNDCCH hay Mặt Trận Giải Phóng MIền Nam trȇn hai quần đảo này nȇn miễn bàn.
3.Vì
quần đảo Hoàng Sa là xã Ðịnh Hải thuộc quận Hòa Vang, tỉnh Quảng Nam và quần đảo
Trường Sa thuộc tỉnh Phước Tuy (Vũng Tàu) nȇn nếu sau cuộc tổng tuyển cử thì
chính quyền nào được toàn dân bỏ phiếu tín nhiệm thì chính quyền đó có chủ quyền
trȇn hai quần đảo này.
4.Hiệp
Ðịnh Geneva 1954 coi như một phần nồng cốt của Hiệp Ðịnh Paris 1973 vì Hiệp Ðịnh
Geneva 1954 liȇn quan đến khu phi quân sự, một ranh giới tạm thời ngăn đôi hai
miền Nam Bắc Việt Nam, có ý nói việc tổng tuyển cử giữa hai miền Nam Bắc vì vậy
chủ quyền quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nằm về phía Nam vĩ tuyến 17 đương
nhiȇn thuộc về VNCH.
5.VNCH
không đề cập đến vì không có thành phần VNDCCH và Mặt Trận Giải Phóng trȇn đó.
Nhưng
thực tế những diễn biến xãy ra sau Hiệp Ðịnh Paris 1973 không như những gì mô tả,
hứa hẹn và được ký kết. Tình hình miền Nam vô cùng căng thẳng, quân đội Mỹ rút
đi khỏi miền Nam, vũ khí đạn dược không còn cho QLVNCH bảo vệ đời sống người
dân miền Nam, quân Bắc Việt xâm nhập miền Nam băng ngang khu Phi quân sự như
vào chỗ không người, và công khai mở những trận đánh với những vũ khí được Liȇn
Xô và Trung cộng cung cấp dường như vô tận. Ðường sá, cầu cống bị đấp mô, đặt
mìn giết hại dân thường khi đi chợ, trường tiểu học bị pháo kích. Việt Cộng và
quân Bắc Việt xâm nhập sát vòng đai Sài Gòn bắn hoả tiển 122 ly vào những khu
đông dân gây hoang mang hoảng sợ hằng đȇm. Miền Nam Việt Nam chìm trong máu lửa
tang tóc. Trȇn đường mòn Hồ Chí Minh kéo dài đến vùng 3 biȇn giới những đoàn
quân CSBV với xe molotova chuyển quân, quân trang, quân dụng và tăng T54 rầm rập
xâm nhập tiến vào miền Nam.
..
Hiệp
Ðịnh Paris 1973 đã trở thành một tờ giấy lộn vì chỉ là những luân cứ, hoặc đạo đức
nhân bản không áp dụng được cho những người cộng sản, vô sản và chủ nghĩa Mác
Lȇ. Hiệp Ðịnh Paris 1973 không có một câu hỏi ngược lại nếu có bȇn nào không thực
thi đúng như lời cam kết trong văn bản thì sẽ chịu biện pháp gì. Người Mỹ đã rút
quân ra đi khỏi chiến trường Việt Nam và không quay lại, thì chỉ có bȇn VNCH là
ở lại trȇn vai mang sức nặng ngàn cân gánh vác che chở người dân miền Nam là đã
quá rồi thì làm sao giữ đất? VNCH không còn bạn bè, không còn người giúp, không
còn đồng minh, không vũ khí, đạn dược đứng trước bóng đen phủ trùm thȇ lương của
thảm bại.
Hiệp
Ðịnh Paris 1973 là một kịch bản hề mà những chữ ký trȇn đó không phải là những
cam kết thực tâm chân chính trước lịch sử Việt Nam, trước công lý con người và
trước lương tâm nhân loại.
…
10
giờ 45 phút sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, những chiếc xe tăng T54 của binh đoàn Hương
Giang của CSBV tiến về Sài gòn và trong sự điȇn cuồng, ngạo mạn nhằm gây sợ hãi
phủ đầu người dân miền Nam của những binh đoàn vượt Trường Sơn quyết chiếm miền
Nam bất chấp lời hứa hẹn cam kết trước thế giới về một cuộc tổng tuyển cử và
quyền tự quyết của người dân miền Nam đã húc sập cánh cửa Dinh Ðộc Lập là biểu tượng
cho nền dân chủ tự do của chế độ VNCH đại diện cho toàn dân miền Nam.
Lập
tức hằng trăm ngàn và triệu người Việt đã bỏ nước ra đi chạy trốn một chế độ chất
chứa đầy thù hận, trả thù, chiếm đoạt và lưu đày đang đến với họ. Không may mắn
như năm 1954 những người đi tìm tự do ở miền Bắc vào Nam được chở đi bằng những
tàu “há mồm,” lần này họ đã chạy trốn ra đi bằng tất cả những phương tiện có được,
bằng tất cả con đường tìm được, băng rừng qua Lào, Kampuchia, Thái Lan, họ đi
và đã đi và chết vì sóng gió biển khơi, vì hải tặc và ô nhục, những ai may còn
sống được tàu buôn quốc tế cứu vớt, tàu Mỹ cứu vớt.
Từ
sau ngày ba bȇn ký kết Hiệp Ðịnh Paris 1973 trước sự chứng kiến của chính quyền
Mỹ, chưa hề có một cuộc tổng tuyển cử để người dân miền Nam được quyền tự quyết
định một thể chế của họ mong muốn - chính là chế độ VNCH hiện hữu. Tất cả những
gì tốt đẹp hứa hẹn như lòng nhân đạo đối xử với nhau, không trả thù nhau, trao
đổi tù binh, hoà giải hoà hợp dân tộc chỉ là những lời nói suông mà đau đớn
thay chế độ VNCH là một nạn nhân đã phải khuất mình đặt bút ký những điều vô
lý.
Ðiều
này giải thích tại sao chế độ cộng sản Việt Nam không thể là một chế độ đại diện
cho người dân miền Nam vì cộng sản Việt Nam đã dùng bạo lực xóa đi chế độ Việt
Nam Cộng Hòa mà không có một lý do chính đáng phù hợp với nguyện vọng và quyền
tự quyết của người dân miền Nam Việt Nam.
Trước
thế giới, tinh thần VNCH vẫn còn tồn tại, văn hóa, âm nhạc, đạo đức, truyền thống
và tình yȇu thương dành cho những người con của nước Mỹ đã hy sinh trȇn đất Việt
Nam khi đi bảo vệ nền dân chủ tự do cho họ cách đây hơn bốn thập kỷ; vì vậy, VNCH
vẫn còn chủ quyền trȇn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và là tiếng nói chân
chính của người dân Việt Nam trước những tranh chấp trȇn Biển Ðông.
VNR
Vietnam Review
2020/5/08
---- ------ Số 13295
(a)Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, Dân Chủ Cộng
Hòa Việt Nam, Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam và Việt
Nam Cộng Hòa
Hiệp định chấm dứt chiến
tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam.
Ký tại Paris
ngày 27 tháng 1 năm 1973
Văn bản xác thực:
tiếng Anh và tiếng Việt.
(a)HIỆP
CHỦNG QUỐC HOA KỲ và DÂN CHỦ CỘNG HOÀ VIỆT-NAM
Ðồng ý về việc chấm dứt
chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam.
Ký tại Paris ngày 27
tháng 1 năm 1973
Văn bản xác
thực: tiếng Anh và tiếng Việt.
Được đăng ký
bởi Hoa Kỳ vào ngày 13 tháng 5 năm 1974
(ab)
CAMBODIA, DÂN CHỦ CỘNG HÒA VIỆT NAM, PHÁP, LAOS, CỘNG HÒA NHÂN DÂN TRUNG QUỐC,
QUỐC GIA VIỆT-NAM, CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA LIÊN BANG SÔ VIẾT, VƯƠNG QUỐC ANH
VÀ BÁC ÁI NHĨ LAN và HIỆP
CHỦNG QUỐC HOA KỲ
Bản Tuyên bố
Cuối cùng của hội nghị Genève về vấn đề khôi phục hòa bình ở Ðông Dương (với
(1) những tuyȇn bố của Campuchia, Pháp, Lào, Quốc Gia Việt Nam và Hoa Kỳ; (2)
thỏa thuận về việc chấm dứt xung đột tại Việt Nam giữa Tổng tư lệnh quân đội
nhân dân Việt Nam và tổng tư lệnh các lực lượng Liên Hiệp Pháp tại Ðông Dương,
ký kết tại Genève vào ngày 20 tháng 7 năm 1954 (với bản đồ); (3) thỏa thuận về
việc chấm dứt xung đột tại Lào giữa Tổng tư lệnh lực lượng của Liên Hiệp Pháp tại
Ðông Dương, một mặt, và Tổng tư lệnh các đơn vị chiến đấu của
"Pathet-Lào" và Quân Ðội Nhân Dân Việt Nam, phía bȇn kia, đã được thực
hiện tại Geneva vào ngày 20 tháng 7 năm 1954, và (4) Thỏa thuận chấm dứt chiến
sự ở Campuchia giữa Tổng tư lệnh các Lực lượng Vũ trang Quốc gia Khmer, một mặt,
và Tổng tư lệnh các Lực lượng Kháng chiến Khmer và các Ðơn vị Quân sự Việt Nam,
phía bȇn kia, được thực hiện tại Geneva vào ngày 20 tháng 7 năm 1954).
Thực hiện tại
Geneva ngày 21 tháng 7 năm 1954
Văn bản xác
thực của Tuyên bố cuối cùng: tiếng Pháp.
Văn bản xác
thực của các tuyên bố liên quan: tiếng Pháp và tiếng Anh.
Các văn bản
xác thực của Hiệp định về chấm dứt chiến sự ở Việt Nam: Pháp và Việt Nam.
Các văn bản
xác thực của các Hiệp định về việc chấm dứt chiến sự ở Lào và Campuchia: Pháp.
Các văn bản
liên lạc vào ngày 15 tháng 1 năm 1975 với Ban thư ký của Chính phủ Hoa Kỳ, với
mục đích thông tin và liên quan đến việc đăng ký các thỏa thuận Paris ngày 27
tháng 1 năm 1973. (Bản đồ số 1 đến 6 được sáp nhập vào Hiệp định về việc chấm dứt
chiến sự ở Việt Nam được Chính phủ Pháp cung cấp.) Số 13295
THỎA THUẬN1
Kết Thúc Chiến Tranh và Khôi Phục Hòa Bình tại Việt NAM
Các bên tham
gia hội nghị Paris về Việt Nam, với quan niệm chấm dứt chiến tranh và khôi phục
hòa bình tại Việt Nam trên căn bản tôn trọng các quyền căn bản quốc gia của
nhân dân Việt Nam và quyền tự quyết của nhân dân Việt Nam, và góp phần củng cố
hòa bình ở Châu á và thế giới, đã đồng ý về các điều khoản sau đây và cam kết
tôn trọng và thực hiện chúng:
Chương I
QUYỀN LỢI QUỐC
GIA CᾸN BẢN CỦA NHÂN DÂN VIỆT NAM
Điều 1
Hoa Kỳ và tất
cả các nước khác tôn trọng độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ
của Việt Nam như được công nhận bởi Hiệp định Genève 1954 về Việt Nam.2.
Chương II CHẤM
DÚT CHIẾN TRANH; RÚT LUI QUÂN
Điều 2
Một lệnh ngừng
bắn sẽ được tôn trọng trên toàn miền Nam Việt Nam kể từ 2400 giờ GMT, ngày
27/1/1973. Cùng giờ, Hoa Kỳ sẽ dừng mọi hoạt động quân sự chống lại lãnh thổ Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa bằng lực lượng mặt đất, không quân và hải quân, bất cứ nơi
nào họ có thể đóng và chấm dứt gài mìn vùmg lãnh hải, cảng, bến cảng và đường
thủy của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Hoa Kỳ sẽ loại bỏ, vô hiệu hóa vĩnh viễn hoặc
phá hủy tất cả các mìn trong vùng lãnh hải, cảng, bến cảng và đường thủy của Bắc
Việt Nam ngay khi Hiệp định này có hiệu lực. Việc chấm dứt hoàn toàn các chiến
sự được đề cập trong Điều này sẽ bền vững và không giới hạn thời gian có hiệu lực
vào ngày 27 tháng 1 năm 1973 bằng chữ ký, theo điều 23
Điều 3
Các bên cam
kết duy trì lệnh ngừng bắn và đảm bảo hòa bình lâu dài và ổn định. Ngay khi lệnh
ngừng bắn có hiệu lực:
(a) Các lực
lượng Hoa Kỳ và những lực lượng nước ngoài khác liên minh với Hoa Kỳ và Việt
Nam Cộng hòa sẽ ở lại tại chỗ chờ thực hiện kế hoạch rút quân. Ủy ban quân sự
chung bốn bên được mô tả trong Điều 16 sẽ xác định các phương thức.
(b) Các lực
lượng vũ trang của hai bȇn miền Nam sẽ giữ nguyên vị trí. Ủy ban quân sự chung
hai bên được mô tả trong Điều 17 sẽ xác định các khu vực được kiểm soát bởi mỗi
bên và phương thức đóng quân.
(c) Các lực
lượng thường trực của tất cả các dịch vụ và vũ khí và các lực lượng bất thường
của các bên ở Nam Việt Nam sẽ ngừng mọi hoạt động tấn công lẫn nhau và tuân thủ
nghiêm ngặt các quy định sau:
-Tất cả các
hành vi vũ lực trên mặt đất, trên không và trên biển sẽ bị cấm;
-Tất cả các
hành vi thù địch, khủng bố và trả thù của cả hai bên sẽ bị cấm.
Điều 4
Hoa Kỳ sẽ
không tiếp tục tham gia quân sự hoặc can thiệp vào công việc nội bộ của Nam Việt
Nam.
Điều 5
Trong vòng
sáu mươi ngày kể từ ngày ký Hiệp định này, sẽ có một cuộc rút quân hoàn toàn khỏi
Nam Việt Nam về quân đội, cố vấn quân sự và quân nhân, bao gồm cả quân nhân kỹ
thuật và quân nhân liên quan đến chương trình bình định, vũ khí, đạn dược và
chiến tranh tài liệu của Hoa Kỳ và của các nước ngoài khác được đề cập trong Điều
3 (a). Các cố vấn từ các quốc gia nói trên cho tất cả các tổ chức bán quân sự
và lực lượng cảnh sát cũng sẽ bị rút lui trong cùng một khoảng thời gian.
Điều 6
Việc dỡ bỏ tất
cả các căn cứ quân sự ở Nam Việt Nam của Hoa Kỳ và của các quốc gia nước ngoài
khác được nêu trong Điều 3 (a) sẽ được hoàn thành trong vòng sáu mươi ngày kể từ
ngày ký Thỏa thuận này. N J3295
Điều 7
Từ việc thực
thi lệnh ngừng bắn đến thành lập chính phủ quy định tại Điều 9 (b) và 14 của Hiệp
định này, hai bȇn miền Nam không được chấp nhận mang vào quân đội, cố vấn quân
sự và quân nhân bao gồm cả quân sự kỹ thuật nhân sự, vũ khí, đạn dược và tài liệu
chiến tranh vào Nam Việt Nam. Hai bên miền Nam sẽ được phép thay thế định kỳ vũ
khí, đạn dược và vật liệu chiến tranh đã bị phá hủy, hư hỏng, hao mòn hoặc sử dụng
hết sau khi ngừng bắn, trên cơ sở từng mảnh, giống nhau đặc điểm và tính chất,
dưới sự giám sát của Ủy ban quân sự chung của hai bȇn miền Nam và của Ủy ban kiểm
soát và giám sát quốc tế.
Chương III
SỰ TRAO TRẢ NHÂN
VIÊN QUÂN ĐỘI BỊ BẮT VÀ THƯỜNG DÂN NƯỚC NGOÀI, VÀ CÁC NHÂN VIÊN DÂN SỰ VIỆT NAM
BỊ BẮT GIỮ và GIAM CẦM.
Điều 8
(a) Việc trao trả các nhân viên quân sự bị bắt
và thường dân nước ngoài của các bên sẽ được tiến hành đồng thời và hoàn thành
không muộn hơn cùng ngày với việc rút quân được đề cập trong Điều 5. Các bên sẽ
trao đổi danh sách đầy đủ các vụ bắt giữ nêu trên nhân viên quân sự và thường
dân nước ngoài vào ngày ký Thỏa thuận này.
(b) Các bên
sẽ giúp nhau lấy thông tin về những nhân viên quân sự và thường dân nước ngoài
của các bên bị mất tích, để xác định vị trí và chăm sóc các ngôi mộ của người
chết để tạo điều kiện cho việc khai quật và hồi hương hài cốt và thực hiện bất
kỳ biện pháp nào khác có thể được yêu cầu để có được thông tin về những biện
pháp vẫn bị coi là mất tích trong hành động.
(c) Vấn đề về
sự trao trả nhân viên dân sự Việt Nam bị bắt và giam giữ tại Nam Việt Nam sẽ được
hai bên miền Nam giải quyết trên cơ sở các nguyên tắc của Điều 21 (b) của Hiệp
định về chấm dứt chiến sự Việt Nam ngày 20 tháng 7 năm 1954. 1 Hai bȇn miền Nam
sẽ làm như vậy với tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc, nhằm chấm dứt hận thù
và thù hận, để giảm bớt đau khổ và đoàn tụ gia đình. Hai bȇn miền Nam sẽ làm hết
sức mình để giải quyết vấn đề này trong vòng chín mươi ngày sau khi lệnh ngừng
bắn có hiệu lực.1 Xem p. 149 của tập này. Số 13295
Chaper IV
THỰC HIỆN
QUYỀN TỰ QUYẾT CỦA NGƯỜI DÂN MIỀN NAM VIỆT NAM
Điều 9
Chính phủ Hợp
chủng quốc Hoa Kỳ và Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa cam kết tôn trọng các
nguyên tắc sau đây để thực thi quyền tự quyết của người dân Việt Nam:
(a) Quyền tự
quyết của người dân miền Nam Việt Nam là thiêng liêng, không thể thay đổi và sẽ
được tất cả các nước tôn trọng.
(b) Nhân dân
miền Nam sẽ tự quyết định tương lai chính trị của Nam Việt Nam thông qua các cuộc
bầu cử tổng quát thực sự tự do và dân chủ dưới sự giám sát quốc tế.
(c) Nước
ngoài sẽ không áp đặt bất kỳ xu hướng chính trị hay nhân cách nào đối với người
dân miền Nam.
Điều 10
Hai bȇn miền
Nam cam kết tôn trọng lệnh ngừng bắn và duy trì hòa bình ở miền Nam Việt Nam,
giải quyết mọi vấn đề tranh chấp thông qua đàm phán và tránh mọi xung đột vũ
trang.
Điều 11
Ngay sau khi
ngừng bắn, hai bȇn miền Nam sẽ: đạt được hòa giải và hòa giải dân tộc, chấm dứt
hận thù và thù hằn, cấm mọi hành vi trả thù và phân biệt đối xử với các cá nhân
hoặc tổ chức đã hợp tác với bên này hoặc bên kia; đảm bảo quyền tự do dân chủ của
nhân dân: tự do cá nhân, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do tổ
chức, tự do hoạt động chính trị, tự do tín ngưỡng, tự do đi lại, tự do cư trú,
tự do làm việc, quyền tự do quyền sở hữu tài sản, và quyền tự do kinh doanh.
Điều 12
(a) Ngay sau
khi ngừng bắn, hai bȇn miền Nam sẽ tổ chức các cuộc tham vấn với tinh thần hòa
giải và hòa giải dân tộc, tôn trọng lẫn nhau và không loại trừ lẫn nhau để
thành lập Hội đồng hòa giải quốc gia và Hòa giải ba thành phần bằng nhau . Hội
đồng sẽ hoạt động theo nguyên tắc nhất trí. Sau khi Hội đồng hòa giải quốc gia
và Hòa giải quốc gia đã đảm nhận chức năng của mình, hai bȇn miền Nam sẽ tham
khảo ý kiến về việc thành lập các hội đồng ở cấp thấp hơn. Hai bên miền Nam sẽ
ký một thỏa thuận về các vấn đề nội bộ của Nam Việt Nam càng sớm càng tốt và
làm hết sức mình để thực hiện điều này trong vòng chín mươi ngày sau khi các hiệp
ước ngừng bắn có hiệu lực, phù hợp với nguyện vọng của nhân dân miền Nam hòa
bình, độc lập và dân chủ.
(b) Hội đồng
Hòa giải Quốc gia và Hoà Hợp có nhiệm vụ thúc đẩy hai bên Nam Việt Nam thực hiện
Thỏa thuận này, đạt được hòa giải và hòa hợp dân tộc và bảo đảm tự do dân chủ.
Hội đồng Hòa giải Quốc gia và Hòa Hợp sẽ tổ chức các cuộc tổng tuyển cử tự do
và dân chủ được quy định tại Điều 9 (b) và quyết định các thủ tục và phương thức
của các cuộc tổng tuyển cử. Các tổ chức mà cuộc tổng tuyển cử sẽ được tổ chức sẽ
được được đồng ý thông qua tham vấn giữa hai bȇn miền Nam. Hội đồng Hòa giải Quốc
gia và Hòa Hợp cũng sẽ quyết định các thủ tục và phương thức của các cuộc bầu cử
địa phương như hai bȇn miền Nam đồng ý.
Điều 13
Vấn đề về quân
lực Việt Nam tại miền Nam Việt Nam sẽ được hai bên miền Nam giải quyết trên
tinh thần hòa giải dân tộc và hòa hợp, bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau, không
có sự can thiệp của nước ngoài, phù hợp với tình hình sau chiến tranh. Trong số
các vấn đề sẽ được thảo luận bởi hai bȇn miền Nam Việt Nam là các bước để giảm
hiệu lực quân sự của họ và để giải ngũ quân đội bị giảm. Hai bȇn miền Nam sẽ
hoàn thành việc này càng sớm càng tốt.
Điều 14
Miền Nam Việt
Nam sẽ theo đuổi chính sách đối ngoại hòa bình và độc lập. Nó sẽ được chuẩn bị
để thiết lập quan hệ với tất cả các nước bất kể hệ thống chính trị và xã hội của
họ trên cơ sở tôn trọng độc lập và chủ quyền lẫn nhau và chấp nhận viện trợ
kinh tế và kỹ thuật từ bất kỳ quốc gia nào không có điều kiện chính trị kèm
theo. Việc chấp nhận viện trợ quân sự của Nam Việt Nam trong tương lai sẽ thuộc
thẩm quyền của chính phủ được thiết lập sau cuộc tổng tuyển cử ở Nam Việt Nam được
quy định tại Điều 9 (£ »). 13295
Chương V
SỰ THỐNG NHẤT
CỦA VlET-NAM VÀ CÁC MỐI QUAN HỆ GIỮA BẮC VÀ NAM VIỆT NAM
Điều 15
Việc thống
nhất Việt Nam sẽ được tiến hành từng bước thông qua các biện pháp hòa bình trên
cơ sở các cuộc thảo luận và thỏa thuận giữa Bắc và Nam Việt Nam, không có sự ép
buộc hay thôn tính của một trong hai bên, và không có sự can thiệp của nước
ngoài. Thời gian thống nhất sẽ được Bắc và Nam Việt Nam thỏa thuận. Trong khi đang
chờ thống nhất:
(a) Đường
phân định quân sự giữa hai khu vực tại vĩ tuyến 17 chỉ là tạm thời và không phải
là ranh giới chính trị hoặc lãnh thổ, như được quy định trong đoạn 6 của Tuyên
bố cuối cùng của Hội nghị Genève 1954.
(b) Bắc và
Nam Việt Nam sẽ tôn trọng Khu phi quân sự ở hai bên của Đường phân giới quân sự
lâm thời.
(c) Bắc và
Nam Việt Nam sẽ nhanh chóng bắt đầu đàm phán với mục đích thiết lập lại quan hệ
bình thường trong các lĩnh vực khác nhau. Trong số các câu hỏi sẽ được đàm phán
là phương thức của sự đi lại của dân sự trên Đường ranh giới quân sự lâm thời.
(d) Bắc và
Nam Việt Nam sẽ không tham gia bất kỳ liên minh quân sự hoặc khối quân sự nào
và sẽ không cho phép các cường quốc nước ngoài duy trì các căn cứ quân sự, quân
đội, cố vấn quân sự và quân nhân trên các lãnh thổ tương ứng của họ, như được
quy định trong Hiệp định Genève 1954 về Việt Nam.
Chương VI
CÁC ỦY BAN
QUÂN SỰ HỔN HỢP, ỦY BAN KIỂM SOÁT VÀ GIÁM SÁT QUỐC TẾ, HỘI NGHỊ QUỐC TẾ
Điều 16
(a)Các Bên tham gia Hội nghị Paris về Việt
Nam sẽ ngay lập tức chỉ định các đại diện thành lập Ủy ban quân sự hổn hợp bốn
bên với nhiệm vụ đảm bảo hoạt động hổn hợp các bên tham gia thực hiện các quy định
sau đây của Thỏa thuận này:
- Đoạn đầu của
Điều 2, liên quan đến việc thi hành lệnh ngừng bắn trên toàn miền Nam Việt Nam;
- Điều 3
(a), liên quan đến việc ngừng bắn của các lực lượng Hoa Kỳ và của các quốc gia
nước ngoài khác được đề cập trong Điều đó;
- Điều 3
(c), liên quan đến việc ngừng bắn giữa tất cả các bên ở Nam Việt Nam;
- Điều 5,
liên quan đến việc rút khỏi Nam Việt Nam của quân đội Hoa Kỳ và của các quốc
gia nước ngoài khác được đề cập tại Điều 3 (a);
Tiết mục 6,
liên quan đến việc phá hủy các căn cứ quân sự ở Nam Việt Nam của Hoa Kỳ và của
các nước ngoài khác được đề cập trong Điều 3 (a);
-Ðiều 8 (a),
liên quan đến sự trở lại của các quân nhân bị bắt và thường dân nước ngoài của
các bên;
- Điều 8
(b), liên quan đến sự hỗ trợ lẫn nhau của các bên trong việc lấy thông tin về
những nhân viên quân sự và thường dân nước ngoài của các bên mất tích trong khi
làm nhiệm vụ.
(b) Ủy ban quân sự chung bốn bên sẽ hoạt động
theo nguyên tắc tham vấn và đồng ý chung. Những bất đồng sẽ được chuyển đến Ủy
ban Kiểm soát và Giám sát Quốc tế.
(c) Ủy ban quân sự chung bốn bên sẽ bắt đầu
hoạt động ngay sau khi ký Thỏa thuận này và kết thúc hoạt động sau sáu mươi
ngày, sau khi hoàn thành việc rút quân Mỹ và các nước ngoài khác được đề cập
trong Điều 3 (a) và hoàn thành sự giao trả các quân nhân bị bắt và thường dân
nước ngoài của các bên.
(d) Bốn bên sẽ thống nhất ngay lập tức về tổ
chức, quy trình làm việc, phương tiện hoạt động và chi tiêu của Ủy ban quân sự
hổn hợp bốn bên.
Điều 17
(a) Hai bȇn
miền Nam sẽ ngay lập tức chỉ định đại diện thành lập Ủy ban quân sự hai bȇn với
nhiệm vụ đảm bảo hành động chung của hai bên miền Nam trong việc thực hiện các
quy định sau của Hiệp định này:
- Đoạn đầu của
Điều 2, liên quan đến việc thi hành lệnh ngừng bắn trên toàn miền Nam Việt Nam,
khi Ủy ban Quân sự bốn bên đã kết thúc hoạt động;
- Điều 3
(b), liên quan đến việc ngừng bắn giữa hai đảng miền Nam Việt Nam;
- Điều 3
(c), liên quan đến việc ngừng bắn giữa tất cả các bên ở miền Nam Việt Nam, khi Ủy
ban quân sự bốn bên đã kết thúc hoạt động;
- Điều 7,
liên quan đến việc cấm đưa quân vào Nam Việt Nam và tất cả các điều khoản khác
của Điều này;
- Điều 8
(c), liên quan đến vấn đề về sự trả lại của nhân viên dân sự Việt Nam bị bắt và
giam giữ tại Nam Việt Nam;
-Ðiều 9, liȇn
quan những cuộc tổng tuyển cử dân chủ và tự do ở miền Nam Việt Nam
- Ðiều 13,
liên quan đến việc giảm các hiệu lực quân sự của hai bȇn miền Nam Việt Nam và
việc giải ngũ của quân đội bị giảm.
(b) Những bất đồng sẽ được chuyển đến Ủy ban
Kiểm soát và Giám sát Quốc tế.
(c) Sau khi ký Hiệp định này, Ủy ban quân sự
hai bȇn sẽ thống nhất ngay lập tức về các biện pháp và tổ chức nhằm thực thi lệnh
ngừng bắn và giữ gìn hòa bình ở miền Nam Việt Nam.
Điều 18
(a)Sau khi ký Thỏa thuận này, Ủy ban Kiểm soát
và Giám sát Quốc tế sẽ được thành lập ngay lập tức.
(b)Cho đến khi Hội nghị Quốc tế quy định tại Điều
19 đưa ra các thỏa thuận dứt khoát, Ủy ban Kiểm soát và Siêu thị quốc tế sẽ báo
cáo với bốn bên về các vấn đề liên quan đến kiểm soát và giám sát việc thực hiện
các quy định sau của Thỏa thuận này:
- Đoạn đầu của
Điều 2, liên quan đến việc thi hành lệnh ngừng bắn trên toàn miền Nam Việt Nam;
-Bài 3 (a),
liên quan đến lệnh ngừng bắn của các lực lượng Hoa Kỳ và của các nước ngoài
khác được đề cập trong Điều đó;
- Điều 3
(c), liên quan đến việc ngừng bắn giữa tất cả các bên ở Nam Việt Nam;
- Điều 5,
liên quan đến việc rút khỏi Nam Việt Nam của quân đội Hoa Kỳ và của các quốc
gia nước ngoài khác được đề cập tại Điều 3(a);
Tiết mục
6,liên quan đến việc phá hủy các căn cứ
quân sự ở Nam Việt Nam của Hoa Kỳ và của các nước ngoài khác được đề cập trong
Điều 3(a);
-Bài 8 (a),
liên quan đến sự trở lại của các quân nhân bị bắt và thường dân nước ngoài của
các bên.
Ủy ban Kiểm
soát và Giám sát Quốc tế sẽ thành lập các nhóm kiểm soát để thực hiện các nhiệm
vụ của mình. Bốn bên sẽ đồng ý ngay lập tức về vị trí và hoạt động của các đội
này. Các bên sẽ tạo điều kiện cho hoạt động của họ.
(c)Cho đến khi Hội nghị Quốc tế đưa ra các thỏa
thuận dứt khoát, Ủy ban Kiểm soát và Giám sát Quốc tế sẽ báo cáo với hai bên miền
Nam về các vấn đề liên quan đến việc kiểm soát và giám sát việc thực hiện các
quy định sau của Thỏa thuận này:
- Đoạn đầu của
Điều 2, liên quan đến việc thi hành lệnh ngừng bắn trên toàn miền Nam Việt Nam,
khi Ủy ban Quân sự bốn bên đã kết thúc hoạt động;
-Bài 3 (b),
liên quan đến việc ngừng bắn giữa hai đảng miền Nam;
-Bài 3 (c),
liên quan đến lệnh ngừng bắn giữa tất cả các đảng ở miền Nam Việt Nam, khi Ủy
ban quân sự chung bốn đảng đã kết thúc hoạt động;
-Bài 7, liên
quan đến việc cấm đưa quân vào Nam Việt Nam và tất cả các điều khoản khác của
Điều này;
-Bài 8 (c),
liên quan đến câu hỏi về sự trở lại của nhân viên dân sự Việt Nam bị bắt và
giam giữ tại Nam Việt Nam;
-Bài 9 (b),
liên quan đến cuộc tổng tuyển cử tự do và dân chủ ở miền Nam Việt Nam;
-Bài 13,
liên quan đến việc giảm các hiệu ứng quân sự của hai đảng miền Nam Việt Nam và
việc xuất ngũ của quân đội bị giảm.
Ủy ban Kiểm
soát và Giám sát Quốc tế sẽ thành lập các nhóm kiểm soát để thực hiện các nhiệm
vụ của mình. Hai bên miền Nam sẽ thống nhất ngay lập tức về địa điểm và hoạt động
của các đội này. Hai đảng miền Nam sẽ tạo điều kiện cho hoạt động của họ,
(d) Ủy ban
Kiểm soát và Giám sát Quốc tế sẽ bao gồm đại diện của bốn quốc gia: Canada,
Hungary, Indonesia và Ba Lan. Chủ tịch của Ủy ban này sẽ luân chuyển giữa các
thành viên trong các giai đoạn cụ thể được xác định bởi Ủy ban.
(e) Ủy ban
Kiểm soát và Giám sát Quốc tế sẽ thực hiện các nhiệm vụ của mình theo nguyên tắc
tôn trọng chủ quyền của miền Nam Việt Nam.
(f) Ủy ban
Kiểm soát và Giám sát Quốc tế sẽ hoạt động theo nguyên tắc tham vấn và nhất
trí.
(g) Ủy ban
Kiểm soát và Giám sát Quốc tế sẽ bắt đầu hoạt động khi lệnh ngừng bắn có hiệu lực
tại Việt Nam. Liên quan đến các quy định của tbk tại Điều 18 (b) liên quan đến
bốn bên, Ủy ban Kiểm soát và Giám sát Quốc tế sẽ chấm dứt các hoạt động của
mình khi nhiệm vụ kiểm soát và giám sát của Ủy ban về các điều khoản này đã được
thực hiện. Liên quan đến các quy định tại Điều 18 (c) liên quan đến hai đảng miền
Nam Việt Nam, Ủy ban Kiểm soát và Giám sát Quốc tế sẽ chấm dứt các hoạt động
theo yêu cầu của chính phủ được hình thành sau cuộc tổng tuyển cử ở Nam Việt
Nam quy định tại Điều 9 ( b).
(h) Bốn bên
sẽ thống nhất ngay lập tức về tổ chức, phương tiện hoạt động và chi tiêu của Ủy
ban Kiểm soát và Giám sát Quốc tế. Mối quan hệ giữa Ủy ban quốc tế và Hội nghị
quốc tế sẽ được Ủy ban quốc tế và Hội nghị quốc tế thống nhất.
Điều 19
Các bên đồng
ý về các triệu của một quốc tế Hội nghị trong thời hạn ba mươi ngày của việc ký
Hiệp định này để thừa nhận các ký đồng ý các tuyên bố; để đảm bảo sự kết thúc của
các cuộc chiến tranh, sự duy trì hòa bình ở Việt- Nam, các sự tôn trọng các quyền
căn bản quốc gia của người dân Việt, và quyền tự quyết của người dân miền Nam
Việt Nam; nhân danh các bȇn tham dự vào Hòa Ðàm Paris về Việt Nam, sẽ đề nghị các
bȇn sau đây để họ tham gia vào Hội Nghị Quốc tế: Hoa Kỳ và Dân chủ Cộng hòa Việt-Nam,
nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, nước Cộng hòa Pháp, Liên Xô, United Kingdom,
các Bốn nước của các Ủy ban quốc tế Kiểm soát và Giám sát, và Tổng thư ký của United
Nations, cùng với các bên tham gia trong các Paris Hội nghị về Việt-Nam
Chương VII
LIÊN QUAN
CAMBODIA VÀ LAOS
Điều 20
(a)Các bên tham gia vào Hội nghị Paris về Việt-Nam
có trách nhiệm triệt để tôn trọng năm 1954 Hiệp định Geneva về Cambodia1 và
1962 Hiệp định Genève về Lào, 2 công nhận các quyền dân tộc cơ bản của nhân dân
Campuchia, Lào, tức là, sự độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ
của các quốc gia này. Các bên sẽ tôn trọng tính trung lập của Campuchia và Lào.
Các bên tham gia Hội nghị Paris về Việt Nam cam kết không sử dụng lãnh thổ
Campuchia và lãnh thổ Lào để xâm phạm chủ quyền và an ninh của nhau và của các
quốc gia khác.
(b)Nước ngoài sẽ chấm dứt mọi hoạt động quân sự
ở Campuchia và Lào, rút hoàn toàn và không giới thiệu lại cho hai nước này
quân đội, cố vấn quân sự và quân nhân, vũ khí, đạn dược và tài liệu chiến
tranh.
(c)Các vấn đề nội bộ của Campuchia và Lào sẽ được
giải quyết bởi người dân của mỗi quốc gia này mà không có sự can thiệp của nước
ngoài.
(d) Các vấn
đề tồn tại giữa các quốc gia Đông Dương sẽ được các bên Đông Dương giải quyết
trên cơ sở tôn trọng độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau và không
can thiệp vào các vấn đề nội bộ của nhau.
Chương VIII
MỐI QUAN HỆ
GIỮA QUỐC GIA HOA KỲ VÀ CỘNG HÒA DÂN CHỦ VIỆT NAM
Điều 21
Hoa Kỳ dự
đoán rằng Thỏa thuận này sẽ mở ra kỷ nguyên hòa giải với Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa như với tất cả các dân tộc ở Đông Dương. Theo đuổi chính sách truyền thống
của mình, Hoa Kỳ sẽ góp phần hàn gắn vết thương chiến tranh và tái thiết sau Cộng
hòa Dân chủ Việt Nam và khắp Đông Dương.
Điều 22
Sự kết thúc
của chiến tranh, khôi phục hòa bình ở Việt Nam và việc thực thi nghiêm ngặt Hiệp
định này sẽ tạo điều kiện thiết lập mối quan hệ mới, bình đẳng và cùng có lợi
giữa Hoa Kỳ và Việt Nam Dân chủ Cộng hòa trên cơ sở tôn trọng sự độc lập và chủ
quyền của nhau và không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau. Đồng thời, điều
này sẽ đảm bảo hòa bình ổn định ở Việt Nam và góp phần cho việc giữ gìn hòa
bình lâu dài ở Đông Dương và Đông Nam Á.
Chương IX
NHƯNG ĐIÊU
KHOẢN KHAC
Điều 23
Hiệp định Paris
về Chấm dứt Chiến tranh và Vãn hồi Hòa bình này sẽ có hiệu lực khi có chữ ký của
của các Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao của Chính phủ Hoa Kỳ và Bộ Trưởng Ngoại Giao Cộng
Hòa Dân Chủ Việt Nam và chữ ký của tài liệu 1 cùng các điều khoản Bộ Trưởng Ngoại
Giao Hoa Kỳ, Bộ Trưởng Ngoại Giao Việt Nam Cộng Hòa, Bộ trưởng Ngoại Giao
VNDCCH, và Bộ trưởng Ngoại Giao Chính phủ Cách mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam
Việt Nam. và bên tham gia Hội nghị Paris về Việt Nam. Tất cả các bên liên quan
sẽ thực hiện nghiêm chỉnh Thỏa thuận này và các Nghị định thư của nó. Hiệp Ðịnh
này sẽ có hiệu lực sau khi các đại diện toàn quyền của các bȇn tham dự Hòa đàm
Paris ký tȇn. Tất cả các bȇn liȇn quan sẽ triệt để thực thi Thỏa ước này và các
Nghị định Thư của nó.
Làm tại
Paris ngày hai mươi bảy tháng Giêng, một ngàn chín trăm bảy mươi ba, bằng tiếng
Anh và tiếng Việt. Các văn bản tiếng Anh và tiếng Việt là chính thức và có giá
trị như nhau..
Thay mặt Chính
phủ Hoa Kỳ: [Ký tȇn] WILLIAM P. ROGERS Bộ Trưởng Ngoại Giao
Thay mặt
Chính phủ nước Việt-Nam Cộng hòa: [Ký tȇn ] TRẦN VĂN LẤM Bộ Trưởng Ngoại giao
Thay mặt
Chính phủ nước Việt-Nam Dân chủ Cộng hòa của: [Ký tȇn] NGUYỄN DUY TRINH Bộ Trưởng
Ngoại giao
Thay mặt Chính
phủ Cách mạng Cộng hòa của miền Nam Việt-Nam: [Ký tȇn] NGUYỄN THỊ BÌNH Bộ trướng
Ngoại giao
----
No. 13295
// Hiệp Chủng
Quốc Hoa Kỳ, Dân Chủ Cộng Hòa Việt Nam, Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa
Miền Nam Việt Nam và Việt Nam Cộng Hòa
(a)UNITED STATES OF AMERICA, DEMOCRATIC REPUBLIC
OF VIET-NAM, PROVISIONAL REVOLUTIONARY GOVERNMENT OF THE REPUBLIC OF SOUTH VIET-NAM
and REPUBLIC OF VIET-NAM
Agreement on
ending the war and restoring peace in Viet-Nam.
Signed at
Paris on 27 January 1973
Authentic
texts: English and Vietnamese.
(b)UNITED STATES OF AMERICA and DEMOCRATIC
REPUBLIC OF VIET-NAM Agreement on ending the war and restoring peace in
Viet-Nam. Signed at Paris on 27 January 1973
Authentic
texts: English and Vietnamese.
Registered
by the United States of America on 13 May 1974.
(ab)
CAMBODIA, DEMOCRATIC REPUBLIC OF VIET-NAM, FRANCE, LAOS, PEOPLE'S REPUBLIC OF
CHINA, STATE OF VIET-NAM, UNION OF SOVIETSOCIALIST REPUBLICS, UNITED KINGDOM OF
GREAT BRITAIN AND NORTHERN IRELAND and UNITED STATES OF AMERICA
Final
Declaration of the Geneva Conference on the problem of restoring peace in
Indo-China (with (1) declarations by Cambodia, France, Laos, the State of
Viet-Nam and the United States of America; (2) the Agreement on the cessation
of hostilities in Viet-Nam between the Commander-in-Chief of the People's Army
of Viet-Nam and the Commander-in-Chief of the French Union Forces in
Indo-China, signed at Geneva on 20 July 1954 (with maps); (3) the Agreement on
the cessation of hostilities in Laos between the Commander-in-Chief of the
forces of the French Union in Indo-China, on the one hand, and the
Commanders-in-Chief of the fighting units of "Pathet- Lao” and of the
People's Army of Viet-Nam, on the other hand, done at Geneva on 20 July 1954,
and (4) the Agreement on the cessation of hostilities in Cambodia between the
Commander- in-Chief of the Khmer National Armed Forces, on the one hand, and
the Commanders-in-chief of the Khmer Resistance Forces and of the Viet-Namese
Military Units, on the other hand, done at Geneva on 20 July 1954). Done at
Geneva on 21 July 1954
Authentic
text of the Final Declaration: French.
Authentic texts
of the related declarations: French and English.
Authentic
texts of the Agreement on the cessation of hostilities in Viet-Nam : French and
Vietnamese.
Authentic
texts of the Agreements on the cessation of hostilities in Laos and in
Cambodia: French.
Texts
communicated on 15 January 1975 to the Secretariat by the Government of the
United States of America, for the purpose of information and in connexion with
the registration of the Paris agreements of 27 January 1973. (Maps Nos. 1 to 6
annexed to the Agreement on the cessation of hostilities in Viet-Nam were
supplied by the French Government.) No. 13295
AGREEMENT1
ON ENDING THE WAR AND RESTORING PEACE IN VIET-NAM
The Parties
participating in the Paris Conference on Viet-Nam, With a view to ending the
war and restoring peace in Viet-Nam on the basis of respect for the Vietnamese
people's fundamental national rights and the South Vietnamese people's right to
self-determination, and to contributing to the consolidation of peace in Asia
and the world, have agreed on the following provisions and undertake to respect
and to implement them:
Chapter I
THE
VIETNAMESE PEOPLE'S FUNDAMENTAL NATIONAL RIGHTS
Article 1
The United
States and all other countries respect the independence, sovereignty, unity,
and territorial integrity of Viet-Nam as recognized by the 1954 Geneva
Agreements on Viet-Nam.2
Chapter II
CESSATION OF HOSTILITIES; WITHDRAWAL OF TROOPS
Article 2
A cease-fire
shall be observed throughout South Viet-Nam as of 2400 hours G.M.T., on January
27, 1973.
At the same
hour, the United States will stop all its military activities against the
territory of the Democratic Republic of Viet-Nam by ground, air and naval
forces, wherever they may be based, and end the mining of the territorial
waters, ports, harbors, and waterways of the Democratic Republic of Viet-Nam.
The United States will remove, permanently deactivate or destroy all the mines
in the territorial waters, ports, harbors, and waterways of North Viet-Nam as
soon as this Agreement goes into effect. The complete cessation of hostilities
mentioned in this Article shall be durable and without limit of time.
1 Came into
force on 27 January 1973 by signature, in accordance with article 23
Article 3
The parties undertake
to maintain the cease-fire and to ensure a lasting and stable peace. As soon as
the cease-fire goes into effect:
(a) The
United States forces and those of the other foreign countries allied with the
United States and the Republic of Viet-Nam shall remain in-place pending the
implementation of the plan of troop withdrawal. The Four- Party Joint Military
Commission described in Article 16 shall determine the modalities.
(b) The
armed forces of the two South Vietnamese parties shall remain in-place. The
Two-Party Joint Military Commission described in Article 17 shall determine the
areas controlled by each party and the modalities of stationing.
(c) The
regular forces of all services and arms and the irregular forces of the parties
in South Viet-Nam shall stop all offensive activities against each other and
shall strictly abide by the following stipulations:
-All acts of
force on the ground, in the air, and on the sea shall be prohibited;
-All hostile
acts, terrorism and reprisals by both sides will be banned.
Article 4
The United
States will not continue its military involvement or intervene in the internal
affairs of South Viet-Nam.
Article 5
Within sixty
days of the signing of this Agreement, there will be a total withdrawal from
South Viet-Nam of troops, military advisers, and military personnel, including
technical military personnel and military personnel associated with the
pacification program, armaments, munitions, and war material of the United
States and those of the other foreign countries mentioned in Article 3 (a).
Advisers from the above-mentioned countries to all paramilitary organizations
and the police force will also be withdrawn within the same period of time.
Article 6
The dismantlement of all military bases in South Viet-Nam of
the United States and of the other foreign countries mentioned in Article 3 (a)
shall be completed within sixty days of the signing of this Agreement. N J3295
Article 7
From the enforcement of the cease-fire to the formation of
the government provided for in Articles 9 (b) and 14 of this Agreement, the two
South Vietnamese parties shall not accept the introduction of troops, military
advisers, and military personnel including technical military personnel,
armaments, munitions, and war material into South Viet-Nam. The two South
Vietnamese parties shall be permitted to make periodic replacement of
armaments, munitions and war material which have been destroyed, damaged, worn
out or used up after the cease-fire, on the basis of piece-for-piece, of the
same characteristics and properties, under the supervision of the Joint
Military Commission of the two South Vietnamese parties and of the
International Commission of Control and Supervision.
Chapter III
THE RETURN OF CAPTURED MILITARY PERSONNEL AND FOREIGN
CIVILIANS, AND CAPTURED AND DETAINED VIETNAMESE CIVILIAN PERSONNEL
Article 8
(a) The return of captured military personnel and foreign
civilians of the parties shall be carried out simultaneously with and completed
not later than the same day as the troop withdrawal mentioned in Article 5. The
parties shall exchange complete lists of the above-mentioned captured military
personnel and foreign civilians on the day of the signing of this Agreement.
(b) The parties shall help each other to get information
about those military personnel and foreign civilians of the parties missing in
action, to determine the location and take care of the graves of the dead so as
to facilitate the exhumation and repatriation of the remains, and to take any
such other measures as may be required to get information about those still
considered missing in action.
(c) The question of the return of Vietnamese civilian
personnel captured and detained in South Viet-Nam will be resolved by the two
South Vietnamese parties on the basis of the principles of Article 21 (b) of
the Agreement on the Cessation of Hostilities in Viet-Nam of July 20, 1954. 1
The two South Vietnamese parties will do so in a spirit of national
reconciliation and concord, with a view to ending hatred and enmity, in order
to ease suffering and to reunite families. The two South Vietnamese parties
will do their utmost to resolve this question within ninety days after the
cease-fire comes into effect.1 See p. 149 of this volume. No. 13295
Chapter IV
THE EXERCISE OF THE SOUTH VIETNAMESE PEOPLE'S RIGHT TO
SELF-DETERMINATION
Article 9
The Government of the United States of America and the
Government of the Democratic Republic of Viet-Nam undertake to respect the
following principles for the exercise of the South Vietnamese people's right to
self- determination:
(a) The South Vietnamese people's right to
self-determination is sacred, inalienable, and shall be respected by all
countries.
(b) The South Vietnamese people shall decide themselves the
political future of South Viet-Nam through genuinely free and democratic
general elections under international supervision.
(c) Foreign countries shall not impose any political
tendency or personality on the South Vietnamese people.
Article 10
The two South Vietnamese parties undertake to respect the
cease-fire and maintain peace in South Viet-Nam, settle all matters of
contention through negotiations, and avoid all armed conflict.
Article 11
Immediately after the cease-fire, the two South Vietnamese
parties will: achieve national reconciliation and concord, end hatred and
enmity, prohibit all acts of reprisal and discrimination against individuals or
organizations that have collaborated with one side or the other; ensure the democratic
liberties of the people: personal freedom, freedom of speech, freedom of the
press, freedom of meeting, freedom of organization, freedom of political
activities, freedom of belief, freedom of movement, freedom of residence,
freedom of work, right to property ownership, and right to free enterprise.
Article 12
(a) Immediately after the cease-fire, the two South
Vietnamese parties shall hold consultations in a spirit of national
reconciliation and concord, mutual respect, and mutual non-elimination to set
up a National Council of National Reconciliation and Concord of three equal
segments. The Council shall operate on the principle of unanimity. After tue
National Council of National Reconciliation and Concord has assumed its
functions, the two South Vietnamese parties will consult about the formation of
councils at lower levels. The two South Vietnamese parties shall sign an
agreement on the internal matters of South Viet-Nam as soon as possible and do
their utmost to accomplish this within ninety days after the cease-fire conies
into effect, in keeping with the South Vietnamese people's aspirations for
peace, independence and democracy.
(b) The National Council of National Reconciliation and
Concord shall have the task of promoting the two South Vietnamese parties'
implementation of this Agreement, achievement of national reconciliation and
concord and ensurance of democratic liberties. The National Council of National
Reconciliation and Concord will organize the free and democratic general
elections provided for in Article 9 (b) and decide the procedures and modalities
of these general elections. The institutions for which the general elections
are to be held will be agreed upon through consultations between the two South
Vietnamese parties. The National Council of National Reconciliation and Concord
will also decide the procedures and modalities of such local elections as the
two South Vietnamese parties agree upon.
Article 13
The question of Vietnamese armed forces in South Viet-Nam
shall be settled by the two South Vietnamese parties in a spirit of national
reconciliation and concord, equality and mutual respect, without foreign
interference, in accordance with the postwar situation. Among the questions to
be discussed by the two South Vietnamese parties are steps to reduce their
military effectives and to demobilize the troops being reduced. The two South
Vietnamese parties will accomplish this as soon as possible.
Article 14
South Viet-Nam will pursue a foreign policy of peace and
independence. It will be prepared to establish relations with all countries
irrespective of their political and social systems on the basis of mutual
respect for independence and sovereignty and accept economic and technical aid
from any country with no political conditions attached. The acceptance of
military aid by South Viet-Nam in the future shall come under the authority of
the government set up after the general elections in South Viet-Nam provided
for in Article 9 (£»).No. 13295
Chapter V
THE REUNIFICATION OF VlET-NAM AND THE RELATIONSHIP BETWEEN
NORTH AND SOUTH VIET-NAM
Article 15
The reunification of Viet-Nam shall be carried out step by
step through peaceful means on the basis of discussions and agreements between
North and South Viet-Nam, without coercion or annexation by either party, and
without foreign interference. The time for reunification will be agreed upon by
North and South Viet-Nam. Pending reunification:
(a) The military demarcation line between the two zones
at-the 17th parallel is only provisional and not a political or territorial
boundary, as provided for in paragraph 6 of the Final Declaration of the 1954
Geneva Conference.1
(b) North and South Viet-Nam shall respect the Demilitarized
Zone on either side of the Provisional Military Demarcation Line.
(c) North and South Viet-Nam shall promptly start negotiations
with a view to re-establishing normal relations in various fields. Among the
questions to be negotiated are the modalities of civilian movement across the
Provisional Military Demarcation Line.
(d) North and South Viet-Nam shall not join any military
alliance or military bloc and shall not allow foreign powers to maintain
military bases, troops, military advisers, and military personnel on their
respective territories, as stipulated in the 1954 Geneva Agreements on
Viet-Nam.
Chapter VI
THE JOINT MILITARY COMMISSIONS, THE INTERNATIONAL COMMISSION
OF CONTROL AND SUPERVISION, THE INTERNATIONAL CONFERENCE
Article 16
(a)The Parties participating in the
Paris Conference on Viet-Nam shall immediately designate representatives to
form a Four-Party Joint Military Commission with the task of ensuring joint
action by the parties in implementing the following provisions of this
Agreement:
- The first paragraph of Article 2,
regarding the enforcement of the cease-fire throughout South Viet-Nam;
- Article 3 (a), regarding the
cease-fire by US forces and those of the other foreign countries referred to in
that Article;
- Article 3 (c), regarding the
cease-fire between all parties in South Viet-Nam;
- Article 5, regarding the
withdrawal from South Viet-Nam of US troops and those of the other foreign
countries mentioned in Article 3 (a);
—Article 6, regarding the
dismantlement of military bases in South Viet-Nam of the United States and
those of the other foreign countries mentioned in Article 3 (a);
-Article 8 (a), regarding the return
of captured military personnel and foreign civilians of the parties;
- Article 8 (b), regarding the
mutual assistance of the parties in getting information about those military
personnel and foreign civilians of the parties missing in action.
(b) The Four-Party Joint Military Commission shall operate in accordance
with the principle of consultations and unanimity. Disagreements shall be
referred to the International Commission of Control and Supervision.
(c) The Four-Party Joint Military Commission shall begin operating
immediately after the signing of this Agreement and end its activities in sixty
days, after the completion of the withdrawal of US troops and those of the
other foreign countries mentioned in Article 3 (a) and the completion of the
return of captured military personnel and foreign civilians of the parties.
(d) The four parties shall agree immediately on the organization, the
working procedure, means of activity, and expenditures of the Four-Party Joint
Military Commission.
Article 17
(a) The two South Vietnamese parties
shall immediately designate representatives to form a Two-Party Joint Military
Commission with the task of ensuring joint action by the two South Vietnamese
parties in implementing the following provisions of this Agreement:
- The first paragraph of Article 2,
regarding the enforcement of the cease-fire throughout South Viet-Nam, when the
Four-Party Joint Military Commission has ended its activities;
- Article 3 (b), regarding the
cease-fire between the two South Vietnamese parties;
- Article 3 (c), regarding the
cease-fire between all parties in South Viet-Nam, when the Four-Party Joint
Military Commission has ended its activities;
- Article 7, regarding the
prohibition of the introduction of troops into South Viet-Nam and all other
provisions of this Article;
- Article 8 (c), regarding the
question of the return of Vietnamese civilian personnel captured and detained
in South Viet-Nam;
-Article 13, regarding the reduction
of the military effectives of the two South Vietnamese parties and the
demobilization of the troops being reduced.
(b) Disagreements shall be referred to the
International Commission of Control and Supervision.
(c) After the signing of this Agreement, the
Two-Party Joint Military Commission shall agree immediately on the measures and
organization aimed at enforcing the cease-fire and preserving peace in South
Viet-Nam.
Article 18
(a)After
the signing of this Agreement, an International Commission of Control and
Supervision shall be established immediately.
(b)Until
the International Conference provided for in Article 19 makes definitive
arrangements, the International Commission of Control and Super vision will
report to the four parties on matters concerning the control and supervision of
the implementation of the following provisions of this Agreement:
-The first paragraph of Article 2, regarding the enforcement
of the cease-fire throughout South Viet-Nam;
-Article 3 (a), regarding the cease-fire by US forces and
those of the other foreign countries referred to in that Article;
- Article 3 (c), regarding the cease-fire between all the
parties in South Viet- Nam;
- Article 5, regarding the withdrawal from South Viet-Nam of
US troops and those of the other foreign countries mentioned in Article 3(a) ;
—Article 6,regarding
the dismantlement of military bases in South Viet-Nam of the United States and
those of the other foreign countries mentioned in Article 3(a);
-Article 8 (a), regarding the return of captured military personnel
and foreign civilians of the parties.
The International Commission of Control and Supervision
shall form control teams for carrying out its tasks. The four parties shall
agree immediately on the location and operation of these teams. The parties will
facilitate their operation.
(c)Until the International Conference
makes definitive arrangements, the International Commission of Control and
Supervision will report to the two South Vietnamese parties on matters
concerning the control and supervision of the implementation of the following
provisions of this Agreement:
-The first paragraph of Article 2, regarding the enforcement
of the cease-fire throughout South Viet-Nam, when the Four-Party Joint Military
Commission has ended its activities;
-Article 3
(b), regarding the cease-fire between the two South Vietnamese parties;
-Article 3
(c), regarding the cease-fire between all parties in South Viet-Nam, when the
Four-Party Joint Military Commission has ended its activities;
-Article 7,
regarding the prohibition of the introduction of troops into South Viet-Nam and
all other provisions of this Article;
-Article 8
(c), regarding the question of the return of Vietnamese civilian personnel
captured and detained in South Viet-Nam;
-Article 9
(b), regarding the free and democratic general elections in South Viet-Nam;
-Article
13, regarding the reduction of the military effectives of the two South
Vietnamese parties and the demobilization of the troops being reduced.
The
International Commission of Control and Supervision shall form control teams
for carrying out its tasks. The two South Vietnamese parties shall agree
immediately on the location and operation of these teams. The two South
Vietnamese parties will facilitate their operation,
(d) The
International Commission of Control and Supervision shall be composed of
representatives of four countries : Canada, Hungary, Indonesia and Poland. The
chairmanship of this Commission will rotate among the members for specific
periods to be determined by the Commission.
(e) The International
Commission of Control and Supervision shall carry out its tasks in accordance
with the principle of respect for the sovereignty of South Viet-Nam.
(f) The
International Commission of Control and Supervision shall operate in accordance
with the principle of consultations and unanimity.
(g) The
International Commission of Control and Supervision shall begin operating when
a cease-fire comes into force in Viet-Nam. As regards tbk provisions in Article
18 (b) concerning the four parties, the International Commission of Control and
Supervision shall end its activities when the Commission's tasks of control and
supervision regarding these provisions have been fulfilled. As regards the
provisions in Article 18 (c) concerning the two South Vietnamese parties, the
International Commission of Control and Supervision shall end its activities on
the request of the government formed after the general elections in South
Viet-Nam provided for in Article 9 (b).
(h) The
four parties shall agree immediately on the organization, means of activity,
and expenditures of the International Commission of Control and Supervision.
The relationship between the International Commission and the International
Conference will be agreed upon by the International Commission and the International
Conference.
Article 19
The parties agree
on the convening
of an International
Conference within thirty
days of the
signing of this
Agreement to acknowledge
the signed agree
ments; to guarantee
the ending of
the war, the
maintenance of peace
in Viet- Nam,
the respect of
the Vietnamese people's
fundamental national rights,
and the South
Vietnamese people's right
to self-determination; and to
contribute to and
guarantee peace in
Indochina. The United
States and the
Democratic Republic of
Viet-Nam, on behalf
of the parties
participating in the
Paris Conference on
Viet-Nam, will propose
to the following
parties that they
participate in this
International Conference :
the People's Republic
of China, the
Republic of France,
the Union of
Soviet Socialist Republics,
the United Kingdom,
the four countries
of the International
Commission of Control
and Supervision, and
the Secretary-General of the
United Nations, together
with the parties
participating in the
Paris Conference on
Viet-Nam
Chapter VII
REGARDING CAMBODIA AND LAOS
Article 20
(a)The
parties participating in the Paris Conference on Viet-Nam shall strictly
respect the 1954 Geneva Agreements on Cambodia1 and the 1962 Geneva Agreements
on Laos,2 which recognized the Cambodian and the Lao peoples' fundamental
national rights, i.e., the independence, sovereignty, unity, and territorial
integrity of these countries. The parties shall respect the neutrality of
Cambodia and Laos. The parties participating in the Paris Conference on
Viet-Nam undertake to refrain from using the territory of Cambodia and the
territory of Laos to encroach on the sovereignty and security of one another
and of other countries.
(b)Foreign countries shall put an end to all
military activities in Cambodia and Laos, totally withdraw from and refrain
from reintroducing into these two countries troops, military advisers and military
personnel, armaments, munitions and war material.
(c)The
internal affairs of Cambodia and Laos shall be settled by the people of each of
these countries without foreign interference.
(d)The
problems existing between the Indochinese countries shall be settled by the
Indochinese parties on the basis of respect for each other's independence,
sovereignty, and territorial integrity, and non-interference in each other's
internal affairs.
Chapter
VIII
THE
RELATIONSHIP BETWEEN THE UNITED STATES AND THE DEMOCRATIC REPUBLIC OF VIET-NAM
Article
21
The
United States anticipates that this Agreement will usher in an era of
reconciliation with the Democratic Republic of Viet-Nam as with all the peoples
of Indochina. In pursuance of its traditional policy, the United States will
contribute to healing the wounds of war and to postwar reconstruction of the
Democratic Republic of Viet-Nam and throughout Indochina.
Article
22
The
ending of the war, the restoration of peace in Viet-Nam, and the strict
implementation of this Agreement will create conditions for establishing a new,
equal and mutually beneficial relationship between the United States and the
Democratic Republic of Viet-Nam on the basis of respect for each other's
independence and sovereignty, and non-interference in each other's internal
affairs. At the same time this will ensure stable peace in Viet-Nam and con
tribute to the preservation of lasting peace in Indochina and Southeast Asia.
Chapter
IX
OTHER
PROVISIONS
Article
23
This
Agreement shall enter into force upon signature by plenipotentiary
representatives of the parties participating in the Paris Conference on
Viet-Nam. All the parties concerned shall strictly implement this Agreement and
its Protocols.
DONE
in Paris this twenty-seventh day of January, one thousand nine hundred and
seventy-three, in English and Vietnamese. The English and Vietnamese texts are
official and equally authentic.
For the Government of the
United States of
America: [Signed] WILLIAM P. ROGERS Secretary of State
For the
Government of the Republic of
Viet-Nam:[Signed] TRAN VAN
LAM Minister for Foreign
Affairs
For the Government
of the Democratic
Republic of Viet-Nam:
[Signed] NGUYEN DUY
TRINH Minister for Foreign Affairs
For the
Provisional Revolutionary Government of the
Republic of South
Viet-Nam: [Signed] NGUYEN
THI BINH
Minister for Foreign Affairs
---------------
----
Vietnam Task Force and Index
The Complete Pentagon Papers Declassified 2011
The New York Times Archive