Ghonim: Tôi sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc!
http://www.nuvuongcongly.net/xa-hoi/thong-tin-tren-mang/
Wael Ghonim, một thanh niên Ai Cập 30 tuổi, đã được giới trẻ Ai Cập tôn vinh là anh hùng trong các cuộc xuống đường ở Ai Cập. Dưới đây là trả lời phỏng vấn của Wael Ghonim với phóng viên Ivan Watson, đài CNN hôm 9 tháng 2, sau khi anh được cảnh sát Ai Cập thả ra hai ngày.
Trong bài trả lời phỏng vấn có những câu mà người Việt Nam nghe quen quen như: “ông Omar Suleiman vài ngày trước đây, ông ta cho rằng, hiện người Ai Cập chưa sẵn sàng cho dân chủ”.
Wael Ghonim, một thanh niên Ai Cập 30 tuổi, đã được giới trẻ Ai Cập tôn vinh là anh hùng trong các cuộc xuống đường ở Ai Cập. Dưới đây là trả lời phỏng vấn của Wael Ghonim với phóng viên Ivan Watson, đài CNN hôm 9 tháng 2, sau khi anh được cảnh sát Ai Cập thả ra hai ngày.
Trong bài trả lời phỏng vấn có những câu mà người Việt Nam nghe quen quen như: “ông Omar Suleiman vài ngày trước đây, ông ta cho rằng, hiện người Ai Cập chưa sẵn sàng cho dân chủ”.
Watson: Anh đã lên kế hoạch cho một cuộc cách mạng?
Ghonim: Vâng, chúng tôi đã lên kế hoạch.
Watson: Kế hoạch đó là gì?
Ghonim: Đó là làm sao cho tất cả mọi người cùng xuống đường. Trước nhất là chúng tôi chuẩn bị khởi đầu ở các khu vực nghèo nàn. Đòi hỏi của chúng tôi là tất cả những gì liên quan đến đời sống hàng ngày của người dân.
Watson: Có rất nhiều lời đồn đoán về người nhóm Huynh đệ Hồi giáo liên quan đến cuộc nổi dậy này. Làm sao anh tự xưng chính anh và bạn bè của anh là những người giúp huy động các cuộc biểu tình đầu tiên vào ngày 25 tháng 1?
Ghonim: Nhóm Huynh đệ Hồi giáo không hề tham gia trong việc tổ chức này. Huynh đệ Hồi giáo đã tuyên bố rằng họ sẽ không chính thức tham gia và họ nói rằng, nếu những thanh niên của họ muốn tham gia, thì họ sẽ không nói không với những người này. Nếu các ông muốn có một xã hội tự do, chỉ cần cho họ truy cập internet. Bởi vì mọi người, các thanh niên trẻ, tất cả sẽ đi ra [thế giới] bên ngoài và nhìn thấy các phương tiện truyền thông thiên vị, nhìn thấy sự thật về các nước khác và [nhìn thấy] đất nước của chính mình và họ sẽ đóng góp và cộng tác với nhau.
Watson: Đây có phải là một cuộc cách mạng internet?
Ghonim: Chắc chắn đây là một cuộc cách mạng internet. Tôi gọi nó là cuộc cách mạng 2.0.
Watson: Chính phủ Ai Cập hiện đang nói về sự thay đổi, họ đang nói về các ủy ban, cải cách hiến pháp trong các cuộc bầu cử quốc hội vừa qua, tôn trọng các đòi hỏi của giới trẻ, ngưng các cuộc bắt giữ, giải phóng các phương tiện truyền thông. Ông nghĩ gì về những thông điệp này?
Ghonim: Tiếc rằng chúng tôi không còn thời gian để đàm phán. Chúng tôi đã xuống đường vào ngày 25 và chúng tôi muốn đàm phán. Chúng tôi muốn nói chuyện với chính phủ của mình, chúng tôi đã gõ cửa. Nhưng họ đã quyết định thương lượng với chúng tôi vào ban đêm, bằng những viên đạn cao su, bằng dùi cui, bằng vòi nước, bằng hơi cay và bằng việc bắt giữ khoảng 500 người của chúng tôi. Cảm ơn, chúng tôi đã nhận được thông điệp. Bây giờ, khi bắt đầu leo thang như thế này và các cuộc biểu tình đã thực sự lớn, thì họ đã nhận được thông điệp.
Watson: Việc anh bị bắt giữ, anh có nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, họ dọn dẹp đường phố hay anh là mục tiêu mà họ nhắm tới?
Ghonim: Dĩ nhiên tôi là mục tiêu mà họ nhắm tới. Họ muốn bắt tôi.
Watson: Cái gì chạy qua trong đầu anh vào thời điểm đó?
Ghonim: Tôi sợ vô cùng
Watson: Anh đã bị bịt mắt?
Ghonim: Vâng, tôi đã bị bịt mắt.
Watson: Trong suốt thời gian, anh đã bị bịt mắt?
Ghonim: Vâng, bị bịt mắt, dĩ nhiên.
Watson: Suốt thời gian?
Ghonim: Vâng, dĩ nhiên. Hôm nay, tôi đã ủy quyền toàn bộ mọi thứ tài sản mà tôi sở hữu cho vợ tôi, các tài khoản nhà bank của tôi, tất cả mọi thứ, bởi vì tôi sẵn sàng chết và có hàng ngàn người dân ở ngoài đó sẵn sàng chết…
Watson: Anh đã ủy quyền cho vợ của anh, bởi vì anh nghĩ rằng anh có thể chết?
Ghonim: Vâng, dĩ nhiên. Họ đã hứa hẹn với chúng tôi rất nhiều, ông biết đấy, về thái độ từ từ thay đổi, nhưng nhìn lại cuộc phỏng vấn ông Omar Suleiman vài ngày trước đây, ông ta cho rằng, hiện người Ai Cập chưa sẵn sàng cho dân chủ.
Watson: Anh nghĩ gì về điều đó?
Ghonim: Vì vậy, tôi nghĩ rằng, chế độ này thực sự có vấn đề rồi, chỉ sự việc là các ông có vài người để quyết định rằng các ông là tốt hơn, các ông ở vị trí tốt hơn để quyết định cho một quốc gia và sau đó sử dụng phương tiện truyền thông để tẩy não người dân. Sử dụng cây gậy bóng chày để đánh vào những người dân, những người quyết định rằng, họ muốn nói KHÔNG!
Watson: Anh có cảm thấy anh phải chịu trách nhiệm với những người đã chết?
Ghonim: Không. Ông biết đấy, tôi lấy làm tiếc, nhưng tôi không… Tôi lấy làm tiếc vì sự ra đi của họ (bật khóc). Ông biết đấy, tôi không thể quên những người này (nghe không rõ) [vì sự hy sinh của họ?] Biết đâu có thể là tôi hoặc anh em của tôi. Và họ đã bị giết hại, họ đã bị giết hại, như thể họ, ông biết rồi đấy…
Nếu những người này đã chết trong một cuộc chiến, thì công bằng và sòng phẳng. Khi ông cầm vũ khí trong tay, và ông biết người nào đó đang bắn và ông chết. Nhưng không! Những người đó không được chết như vậy. Những người đã bị giết không giống như họ đang chuẩn bị tấn công ai đó. Cảnh sát bắn họ, bắn họ rất nhiều lần, ông biết đấy, những người cảnh sát đứng trên cầu và bắn vào những người dân. Đây là tội phạm. Tổng thống này cần phải ra đi vì đây là một tội phạm.
Và tôi, tôi nói cho ông biết rằng tôi sẵn sàng chết. Tôi có rất nhiều thứ trong đời để mất. Tôi đang đi làm, ông biết tôi đang xin nghỉ làm, tôi làm việc cho một công ty tốt nhất trên thế giới. Tôi có một người vợ hoàn hảo, và tôi có mọi thứ tốt nhất, tôi yêu thương con cái tôi, nhưng tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ đó để giấc mơ của tôi trở thành hiện thực, và không ai có thể đi ngược lại ước muốn của chúng tôi. Không một ai có thể!
Và tôi đang nói điều này cho ông Omar Suleiman. Ông ta sẽ xem buổi phỏng vấn này. Ông sẽ không thể ngăn được chúng tôi. Bắt cóc tôi? Bắt cóc tất cả các đồng sự của chúng tôi? Đưa chúng tôi vào tù? Giết chúng tôi? Hãy làm bất cứ điều gì mà các ông muốn làm. Chúng tôi đang xây dựng lại đất nước của chúng tôi. Các ông đã hủy hoại đất nước này trong 30 năm qua. Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!
Lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam hiện nay rõ hơn ai hết,Tàu cộng sản sẵn sàng giao Bắc Hàn (30 giây) cho Hàn Quốc thống nhất dưới sự lãnh đạo của Nam hàn; nếu Hoa Kỳ cam kết không quan hệ với Việt Nam (giao Việt Nam cho Tàu cộng sản).
Việt Nam chắc chắn có Tự Do, Nhân Quyền. Nhưng phải là do ông cố nội Hoa Kỳ sắp xếp nhân sự và thời cơ.
Lãnh đạo các nước nhỏ phải đủ tài,đủ đức ,đủ khả năng để vừa biết dựa vào nước lớn,nước đồng minh vừa biết mưu cầu lợi ích cho dân tộc mình tùy từng thời,từng lúc …để đạt được điều này thì điều tiên quyết là chính quyền phải biết tôn trọng quyền tự do và dân chủ của người dân.
Hy vọng sự trở lại Biển Đông lần này của Hoa Kỳ là một cơ hội cho người dân VN đấu tranh giành tự do từ CS
1/ TT.Thích Quảng Đức không tự thiêu mà một người khác tưới xăng lên ộng và châm lửa. Co thể vào Google để đọc tài liệu và xem hình ảnh.
2/ Nhân vật Lê Văn Tám không có thực. Sự việc này đã được một nhà giáo ở Hànội xác nhận. Nhân vật Le Văn Tám được dụng lên để tuyên truyền.
Vả lãi sự kiện Lê Văn Tam đã được khoa học chứng minh là không một người nào, dù có sức khoẻ mạnh đến mấy có thề tự đốt mình rồi chạy vào tới kho xăng. Và chẳng có kho xăng nào, cho dù trong thời bình,không có rào cản đề LV Tám chạy vào …thoải mái như vậy! Đây chì là sự tuyên truyền rất sơ đẳng.
3/ Tuy – ni -di và Ai- cập là 2 nước được cai trị bởi hai nhà độc tài (?), nhưng người dân của cả hai nước này vẫn được hưởng những quyền tối thiểu của họ. Chính vì vậy mà những cuộc xuống đường của họ không bị đàn áp nếu không có bạo động. Con số thiệt hại về nhân mạngi không nhỏ ở cả hai quốc gia này, nguyên do là có những hành vi bạo động. Đồn thời nhà cầm quyền của hai quoấc gia này họ còn tôn trong phần nào đó với những luật lệ thế giới, nên những cuộc đàn áp là chẳng đặng đừng (?).Trở lại nước cộng sản phương Bắc là tầu cộng, qua vụ Thiên An Môn, con số học sinh sinh viên thiệt mạng đến hàng ngàn. Họ bị bắn, bi xe tăng nghiền nát dưới bánh xích…. Còn ở VN đả có những vụ tư thiêu chưa lâu như vụ dân oan ở Dalạt tự thiêu ở Hà Nội, như tín đồ Hoà Hảo tự thiêu ở Long Xuyên…
Những vụ này không được báo chí trong nước đăng tải; hoặn nếu có thì cho là “chống người thi hành công vụ”. Truyền thông nước ngòai không biết đến. Hâu thuẫn cho những cuộc nổi dậy hiệu quả nhất chính là truyền thông. ViệtNam không có truyền thông trung thực cho dù tt Dung tuyên bố là ông ta ghét sự giả dối (?). Báo chí hầu như đả bẻ cong ngòi bút để bảo vệ cái đảng. Công an thì nói “còn đảng còn ta”, “chỉ biất có đảng, có ta” … Như vậy thì ngưới dân sẽ như thế nào nếu có cuộc nổi dậy. Tin không được kiểm chứng, nhà cầm quyền VN lo ngại trong dịp Tết có thể có biểu tình, và cũng lo sợ ảnh hiưởng từ cuộc nổi dậy của hai nước Châu Phi nên hàng chục ngàn bộ đội đã được đưa về quanh vùng Saigon (?).
Khi thành phần tri thức còn sợ hải thì không có cuộc nổi dậy nào xẩy ra. Khi tôn giáo còn muốn bắt tay vời vô thần thì không có một giáo dân nào dám hó hé(?).
Lòng dân có nhưng cần có lãnh đạo. Những nhà trí thức đang ở đâu? Những lãnh đạo các tôn giáo có dám xuống đường với người dân để đòi nha cầm quyền trả lại tự do, công bằng và làm sạch những tệ đoan xã hội? Khi tôn giáo phó mặc cho tội ác xã hội hoành hành thì đôi chân “đi rao giảng tin mừng”, “đi truyền giáo” vẫn chưa cất bước.
Bần đạo này thì có suy nghĩ thật đơn giản : Lịch sử Thế Giới đã chứng minh, không có một chế độ độc tài nào tồn tại. Do đó cái chế độ độc tài cộng sản Việt Nam này cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Biết rõ điều đó nên bọn thảo khấu Bắc Bộ Phủ đã không ngần ngại triệt hạ trong trứng nước,những vị có khả năng và uy tín ở quốc nội cũng như hải ngoại,trong nuớc thì khủng bố,đánh đập ,bỏ tù,ở hải ngoại thì cho lủ chó săn “Vịt kiều ” bôi bẩn, vu khống,trò nầy đã và đang được áp dụng từ 2 thập niên qua,nhưng càng ngày các sự đấu tranh càng ngày càng bùng dậy khắp nơi từ Hà Nội đến Sài Gòn, người dân đã nhờm tởm bọn mọi rợ của hang Pắc Bó,dù chúng có mặc đồ vét,ngồi xe hơi cũng lòi cái đuôi Hồ heo nọc ngu xuẩn,tàn ác và bỉ ổi ,gần đây vụ Tunisia và Ai cập khiến bọn quan thầy Trung cộng và chó săn việt cộng mất ăn mất ngũ và tìm cách bưng bít hoặc xuyên tạc những “sự cố” làm chúng rúng động,các biệpn pháp quân sự đã được lủ chó săn của Trung Nam Hải sẵn sàng để đề phòng sự phẩn nộ của dân chúng như ở Trun g Đông và Bắc Phi..
Lò thuốc súng đầy ắp,chỉ chờ ngòi nổ.Sự đoàn kết của dân tộc đấu tranh trước bạo cường là cơ hội để ngòi nổ xuất hiện và kích hỏa.
Ðiểm khác của Việt Nam so với Ai Cập và Tunisia là ở Việt Nam là sự độc tài tập thể chứ không phải cá nhân cho nên mục tiêu tương đối khó nhắm hơn. CSVN tinh vi hơn với sự xoay vòng lãnh đạo và đặt ra hạn tuổi là 65 phải về hưu dù có ngoại lệ.
Việt Nam rất cần một cuộc cách mạng tương tự như Ai Cập và Tunisia, phải có một nhóm người đối lập đứng ra, thì mới giải quyết được các bế tắc của đất nước và thực sự giải phóng được người dân trước sự bóc lột và cản trở của đảng CSVN.
Bo doi VN dung bo lo co hoi de giai phong Dan Toc khoi ach Viet cong.
Một ngày đẹp trời nào đó VN cũng giống như Ai-cập, chính những đồng chí của bọn cầm quyền sẽ lùng kiếm bọn tham quan cướp ngày việt cộng mà giết chúng chứ chẳng phải ai khác.
Do đó chất nổ thì đã quá nhiều nhưng chưa có ngòi nổ đủ mạnh để tác động lên tinh thần quần chúng. Nói như vậy không có nghĩa là không có, chúng ta vẫn luôn hy vọng ngày đẹp trời sẽ đến.
Nếu một người có tinh thần, tự nguyện hy sinh mạng sống cho đại cuộc thì thật đáng ca ngợi, nhưng có những cái chết vì lửa đốt không giống như vậy.
Nhìn lại giữa cái chết của nhà sư Thích quảng Đức và anh Mohamed Bouazizi thì tôi có nhận xét như sau:
1- Chỉ giống nhau: Chết vì lửa đốt
2- Hoàn toàn khác nhau:
a- Mục đích và động lực
b- Nhà sư bị chở tới địa điểm rồi bị người khác tưới xăng và châm lửa đốt.
c- Mohamed Bouazizi tự mình tưới xăng rồi đốt mình.
Giáo sư Bửu-Hội là một Phật tử đã chứng minh chính phủ NGÔ-ĐÌNH-DIỆM không đàn áp Phật giáo. Phái đoàn của LHQ vào VN điều tra, được hoàn toàn tự do đi nơi nào họ muốn, cũng kết luận rằng VN không có đàn áp Phật giáo.
Hơn nữa ngày nay đã được bạch hoá tất cả mọi biến cố xẩy ra năm 1963. Những ai vẫn còn cố tình cho rằng cố TT NGÔ-ĐÌNH-DIỆM đàn áp Phật giáo là ngụy biện, chẳng khác nào cóc ngồi đáy giếng. Nói chuyện phải trái với họ thì nói với đầu gối còn hơn. Sự thật phải trả cho sự thật, người công chính phải trả lại danh dự cho họ.
Vậy mọi người chúng ta cùng nhau đoàn kết đấu tranh để VN mau có ngày giống như Ai-cập, đất nước sẽ tươi sáng, dân tộc sẽ hạnh phúc, mọi người sẽ yêu thương nhau.