Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Diễn tiến công cuộc đấu tranh chống báo Người Việt tại Nam Cali

Note: Bài này trích trên email trên Internet. Chúng tôi không chu trách nhim ni dung mà ch post để đồng hương xem biết.


Hoàng Hoa
-----

Date: Fri, 27 Jul 2012 08:42:04 -0700From: ngokyusa2@yahoo.comSubject: Các bài viết- Nam Cali Họp Báo & Lên Tiếng chống báo Người Việt To: tonytv1@msn.com


Thiếu tá Quân Cảnh Phan Kỳ Nhơn và Ngô Kỷ

Diễn tiến công cuộc đấu tranh chống báo Người Việt
tại Nam Cali

Little Saiigon 26 tháng 7 năm 2012

Kính thưa Quý Đồng Hương,
Để cập nhật tin tức đến Quý Đồng Hương tại Hoa Kỳ và trên toàn thế giới biết về diễn tiến công cuộc đấu tranh phản đối tập đoàn Việt gian báo Người Việt, tôi xin phép in lại hai bản tin của nhật báo Saigon Nhỏ và Việt Báo tường trình về buổi Họp Báo và Lên Tiếng về việc nhật báo Người Việt nhục mạ Quân Cán Chính VNCH tổ chức vào chiều Thứ Ba ngày 24 tháng 7 năm 2012 tại Westminster, Little Saigon. Bản Lên Tiếng chính thức sẽ được công bố trong thời gian sớm tới đây sau khi đúc kết danh sách các tổ chức, hội đoàn, đảng phái đồng ký tên.
Vì có quá nhiều tài liệu và bài viết đã và đang được phổ biến trên các diễn đàn, báo chí, nên tôi chỉ tôi xin phép đính kèm một số bài viết tiêu biểu trong việc lên án báo Người Việt để Quý Đồng Hương thưởng lãm. Xin quý vị bấm vào các cái Links để đọc các bài viết rất sâu sắc, xúc tích và giá trị của các tác giả uyên bác và có lòng với cộng đồng, đất nước.
Riêng tôi trong thời gian này đang dành trọn thì giờ để phân tích và viết một số bài nhằm phản biện lại những bài viết có luận điệu “bưng bô” cho tập đoàn báo Người Việt mà trong đó có những “con thò lò chính trị” như ông chánh án Phan Quang Tuệ, ông Trần Phong Vũ, Luật sư Đỗ Thái Nhiên và một số nhân vật vô liêm sỉ, đê hèn khác, giống như tên cựu bộ trưởng Võ Long Triều mà tôi mới vừa lột mặt nạ trong bài viết gần đây.
Cũng trong lúc này, tôi cũng sẽ “đặt vấn đề” và lột mặt hai nhân vật từng thân thiết với tôi, đó là nhà báo Huỳnh Lương Thiện, chủ nhân tuần báo Mõ tại San Francisco, đồng thời là nhân vật lãnh đạo cao cấp trong Phong trào Hưng Ca và đài Radio Bolsa tại Nam California, cũng như nhân vật Trần Đông Đức, sống tại Philadelphia làm ký giả “bưng bô” cho đài BBC, và vừa viết bài binh vực cho Vũ Quí Hạo Nhiên. Huỳnh Lương Thiện và Trần Đông Đức trong thời gian gần đây đã cấu kết và thông đồng làm đại diện cho công ty báo Người Việt để xuất bản hai tờ báo Người Việt San Jose và Người Việt Đông Bắc. Sự cúi đầu “bưng bô” cho tập đòan báo Người Việt của hai tên này sẽ được tôi lột trần cho đồng hương các nơi biết mà tẩy chay, lên án, mà đặc biệt là đồng hương tại vùng Bắc Cali và vùng Đông Bắc Hoa Kỳ.
Tôi luôn chủ trương là “nói có sách, mách có chứng” nên các bài viết của tôi có tình cách tài liệu chứ không phải để “giải trí,” do đó bài viết thường khá dài vì có đính kèm theo các tài liệu, phim, ảnh để làm bằng chứng cho quan điểm của tôi, bởi vậy tôi mong Quý Đồng Hương thông cảm mà miễn chấp cho. Tôi xin đề nghị nếu có thể, quý vị save bài viết của tôi vào một cái “Folder Ngô Kỷ,” biết đâu ngày nào đó quý vị cần đến tài liệu chứng minh về nhân vật hay vấn đề nào mà quý vị muốn có.
Vì không phải là văn sĩ hay nhà báo chuyên nghiệp nên tôi cần thời gian để mới có thể hoàn tất mỗi bài viết, do đó cách tốt nhất, kịp thời nhất là tôi xin phép các tác giả để được hân hạnh post lại các bài viết của quý vị để Quý Đồng Hương thưởng lãm, và tôi nhân dịp đó cũng học hỏi rất nhiều tư tưởng quý báu nơi quý vị.
Vi trùng cũng giống như Việt gian thì quá nhiều nhưng tôi thì “lực bất tòng tâm,” nên trong khả năng hạn hẹp và phương tiện giới hạn, tôi chỉ lọc ra một số “siêu” vi trùng để mà đối đầu và lột mặt nạ mà thôi, vì “siêu vi trùng” thì chúng rất quỷ quyệt, gian manh, thủ đoạn nên khó phát hiện vì chúng luôn đội lốt “Quốc Gia,” “chống cộng,” đạo đức, trí thức, nhưng sự thật chúng chỉ là bọn Việt gian, mị dân, xôi thịt, lừa đảo, trí trá, gian ngoa mà thôi.
Trân trọng kính chào quý vị.
Ngô Kỷ



Nhật báo Người Việt hợp tác xuất bản tuần báo ở Bắc California
Friday, March 02, 2012 4:44:01 PM

WESTMINSTER (NV) -Nhật báo Người Việt vừa ký văn bản hợp tác với Bảo Quỳnh Media xuất bản tuần báo Người Việt San Jose để phục vụ độc giả miền Bắc California. Số ra mắt sẽ được phát hành ngày Thứ Sáu, 16 Tháng Ba.

Khổ báo giống như nhật báo Người Việt hiện nay. Trong giai đoạn đầu, báo sẽ có 32 trang. Trong hình, nhà báo Ðinh Quang Anh Thái (thứ nhất từ trái), phụ tá chủ nhiệm nhật báo Người Việt, và nhà báo Huỳnh Lương Thiện (thứ hai từ phải), chủ nhiệm tuần báo Mõ, San Francisco, ký văn bản hợp tác, trước sự chứng kiến của (từ trái) Luật Sư Phan Huy Ðạt, chủ nhiệm nhật báo Người Việt; ông Hùng Nguyễn, phụ tá giám đốc tiếp thị nhật báo Người Việt; nhà báo Lê Trí, thư ký tòa soạn tuần báo Người Việt San Jose; và cô Bảo Liên, giám đốc tiếp thị tuần báo Người Việt San Jose.(Hình: Dan Huynh/Người Việt)

Trần Đông Đức (trái) đang khoe tờ báo Người Việt Đông Bắc số đầu tiên

Trần Đông Đức từ Philadelphia về nhận "chỉ thị" từ các "cán bộ" trong hang Pác Pó Người Việt tại Nam Cali.
Từ trái: Trần Đông Đức, Chủ Bút Phạm Phú Thiện Giao, Hồng Thuận (cô này từng về Việt Nam nhiều lần, giúp treo cờ máu cộng sản trên sân khấu và đứng dưới tượng Hồ Chí Minh để "báo cáo" . Tôi sẽ trưng dẫn các tấm hình chứng minh khi viêt bài về Trần Đông Đức,) Vũ Quí Hạo Nhiên,phụ tá chủ bút , nhân vật "gây máu lửa" mấy hôm nay, và chuyên viên đặc trách website Nguoivietonline.



Quý Vị thấy dưới trướng báo Người Việt tại Little Saigon, còn có ghi các chi nhánh của chúng là Người Việt San Jose, Người Việt Minnesota, Người Việt Utah, Người Việt Đông Bắc.


Tường Trình Cuộc Họp Báo Về Việc Nhật Báo Người Việt Nhục Mạ Quân, Cán, Chính VNCH.


Thanh Phong/SGN
Nhật báo Saigon Nhỏ số ra ngày Thứ Năm, 26 tháng 7-20152
Garden Grove.- Vào đúng 4 giờ 30 chiều Thứ Ba ngày 24.7.2012, một cuộc họp báo đã được tổ chức tại Thư Viện Việt Nam số 10872 Westminster Ave, # 214-215 Garden Grove do Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản & Tay Sai, Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Tuyên Vận Cộng Sản phối hợp với Liên Hội Cựu Chiến Sĩ, Tập Thể Chiến Sĩ Trung Tâm Tây Nam và một số đảng phái, đoàn thể đấu tranh tại Nam California. Mục đích buổi họp để đi tìm kế hoạch đối phó với lập trường thiên cộng rõ rệt của báo Người Việt.
Hầu hết các cơ quan truyền thông Việt ngữ và khoảng 200 đồng hương, đại diện các đoàn thể Quân, Cán, Chính VNCH đã có mặt. Hội trường không đủ chỗ ngồi, nhiều người phải đứng ngoài hành lang và ngồi bên phía phòng đọc sách.

h13.jpg

Đúng 4 giờ 30, sau nghi thức khai mạc gồm chào cờ và mặc niệm, ông Phan Kỳ Nhơn tuyên bố mục đích buổi họp hôm nay ngoài việc tường trình những việc mạ lỵ, bôi nhọ VNCH, đồng thời tuyên truyền cho cộng sản liên tục của báo Người Việt trong suốt thời gian dài, từ thời ông Đỗ Ngọc Yến tới bây giờ, sau đó là việc công bố một Bản Lên Tiếng của gần 60 tổ chức, hội đoàn về những biện pháp chế tài cần phải có dành cho cơ quan ngôn luận này. Ông Phan Kỳ Nhơn nhấn mạnh: Đây không phải là thái độ cuối cùng của Người Việt Quốc Gia đối với báo Người Việt”. Bản Tường Trình hôm nay chỉ là điểm khởi đầu cho những cuộc đấu tranh sắp tới. Xin đồng hương yên trí, khi nào Phan Kỳ Nhơn còn đứng vững thì ngày đó chúng ta vẫn tiếp tục đấu tranh chống cộng, trong đó có việc đấu tranh chống báo thiên cộng Người Việt. Chúng tôi rất cám ơn sự hiện diện đông đảo của đồng hương và nhất là của hầu hết các cơ quan truyền hình, báo chí, ký giả hôm nay. Sau đây là thành phần Ban Điều Hợp cho buổi họp ngày hôm nay: LS Nguyễn Xuân Nghĩa, các ông Nhan Hữu Mai - Phan Tấn Ngưu - Trần Vệ - Nguyễn Văn Cừ - Trần Quang An và bà Phạm thị Diệu Chi, hai vị thư ký đoàn hôm nay là bà Trần Thanh Hiền và Duyên Trang.
Một dự thảo về một Bản Lên Tiếng chung sẽ được Ban Điều Hợp ghi nhận và công bố nay mai. Ban Điều Hợp đặc biệt nhấn mạnh về sự kiện vừa xảy ra khiến buổi họp ngày hôm nay được triệu tập như sau:
Ngày Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012, báo Người Việt đã chọn đăng "Thư độc giả Sơn Hào" trong trang Diễn đàn Độc giả mang nội dung nhục mạ Quân, Dân, Cán, Chính VNCH là "làm tay sai cho giặc Mỹ”, chính sách tù cải tạo cộng sản là một khoan hồng của nhà nước cộng sản dàng cho những kẻ có nợ máu với nhân dân...". Lá thư độc giả này đã gây bất bình, chấn động dư luận Người Việt hải ngoại, và gây phẫn uất cho giới cựu quân nhân và tù nhân chính trị VNCH. Tự do ngôn luận không phải là tự do nhục mạ một tập thể bằng những dữ kiện sai sự thật? “Độc giả” Sơn Hà là ai? Một cán bộ cộng sản? Luận điệu ca tụng ngày 30 tháng 4 không xa lạ gì với 700 tờ báo cộng sản trong nước. Nhưng một cơ quan ngôn luận sống bằng sự yểm trợ của đồng bào tị nạn cộng sản mà công khai tiếp tay cho Việt Cộng phỉ báng quân dân cán chính VNCH và những người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản, nhất là đối với những cựu tù nhân chính trị, tạo diễn đàn cho đặc công Việt Cộng và tay sai tuyên truyền cho chế độ Việt Cộng thì là điều mà chúng ta không thể làm thinh để chấp nhận được nữa. Liên Hội Cựu Chiến Sĩ QLVNCH, CĐNVQG Nam Cali đã có Thư Phản Đối; nhiều các hội đoàn khắp thế giới đã lên tiếng phản đối và bầy tỏ thái độ phẫn nộ đối với những hành vi phản bội cộng đồng tỵ nạn cộng sản của Nhật Báo Người Việt.
Tiếp theo, ngày Thứ Hai 09 tháng 07/2012, Nhật Báo Người Việt lại đăng thêm trên Diễn Đàn 2 Thư của cùng "một" độc giả "Dich Tran" với nội dung không những phỉ báng chính thể VNCH, chửi "Giặc Mỹ" thậm tệ mà còn "mạ lỵ linh mục Công giáo Việt Nam được Tây huấn luyện làm gián điệp cho CIA". Bài báo này chắc chắn gây sôi động trong cộng đồng Công Giáo Việt Nam hải ngoại vì hiện nay, tin tức về những cuộc đàn áp giáo dân, các linh mục trong nước của nhà nước cộng sản đang gia tăng hơn bao giờ hết.


Trong Thư Phản Đối của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam Cali, Ls Nguyễn Xuân Nghĩa, Chủ tịch Hội Đồng Đại Diện, đã bẻ gãy lý luận này khi "...cực lực phản đối Nhật Báo Người Việt đã đi ngược lại thiên chức của truyền thông là thông tin trung thực cũng như đã không hoàn thành trách nhiệm kiểm soát kỹ lưỡng các bài vở, thông tin, tin tức...để cho đăng loại "Thư Độc Giả Sơn Hào" trên Nhật Báo Người Việt, qua đó, đã tiếp tay cho bạo quyền cộng sản Việt Nam xâm nhập, phá hoại và gây bất an trong cộng đồng." Ngoài ra, Ls Nghĩa còn nhấn mạnh đến sự độc lập mà theo đó Nhật Báo Người Việt "...còn có quyền từ chối không cho đăng các thông tin, tin tức chưa được kiểm chứng cũng như các bài vở, "Thư Độc Giả" gây bất lợi cho quý Báo và cho công cuộc đấu tranh đầy Chính Nghĩa của chúng ta". Rất nhiều đồng hương trong buổi họp cũng rất bất mãn về lối bào chữa của Nhật Báo Người Việt trong "Lời Tòa Soạn" này.
Một Bản Lên Tiếng tạm thời sẽ được công bố sau khi bổ túc các ý kiến đóng góp của đồng hương cũng như thâu thập thêm chữ ký của các Hội đoàn, Đoàn thể, Nhân sĩ trong Cộng đồng
Sau đó là phần ghi nhận những phát biểu của đại diện các đoàn thể tham dự buổi họp:
- Ô. Trần Vệ, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Tây Nam Tập Thể CSVNCH: "Chúng tôi là tập thể chiến sĩ VNCH đến đây với quyết tâm là quyết chiến với nhật báo Người Việt. Chúng tôi đến đây mang theo nhiều văn bản của các Tổng Hội, Liên Hội như Tổng Hội Võ Bị, Liên Hội Cựu Chiến Sĩ San Diego và nhiều ý kiến, và cái biện pháp mà chúng tôi sẽ nêu lên với quý vị sau đây, chúng tôi có biện pháp nặng nề đối với nhật báo Người Việt. Chúng tôi đồng ý với anh Vi Anh những chi tiết anh đã đưa ra: Khiển trách nặng nề LS. Phan Huy Đạt Sa thải Chủ Bút và Phụ tá Chủ Bút. Đó là những điều mà chúng ta yêu cầu báo Người Việt phải giải quyết, bởi vì chúng ta qua đây đều mang căn cước tỵ nạn, thì thử hỏi nhiều người trong nhật báo Người Việt có phải là dân tỵ nạn hay không? Còn nếu sang đây với tính cách thân cộng, xin đưa ra luật di trú, yêu cầu Bộ Di Trú trục xuất những tên này về VN. Như quý vị đã thấy thời VNCH, chúng ta đã trục xuất những tên Dân biểu Trần Ngọc Châu, Nguyễn Ngọc Nhạ qua khỏi cầu Hiền Lương. Khi đến đó chúng đã khóc lóc đòi trở lại, nhưng chúng ta nhất quyết không chịu. Ngày đó chính chúng tôi là những người dẫn đám đó đi trục xuất, và chúng ta phải có hành động nặng nề với đám này. Một điều nữa, chúng ta không thể nào để cho nhật báo Người Việt cứ mãi nhục mạ chúng ta. Cuộc chiến của chúng ta đã mấy chục năm trời, chúng ta gần tới đích rồi. Tập thể Cộng sản đang vật vờ chết bởi vì Tàu xâm chiếm, mua chuộc. Do đó, nhật báo Người Việt là những viên đá mà chúng ta phải đá đi, vất đi. Do đó chúng tôi kêu gọi cộng đồng hải ngoại chúng ta "Tẩy chay nhật báo Người Việt. Ngày hôm nay chúng tôi xin quý vị đọc những bài của báo Saigon Nhỏ, Hội Quân Y Sĩ đã tẩy chay và Tổng Hội chúng tôi cũng đã đề nghị tẩy chay- Tập Thể Chiến Sĩ cũng đã tẩy chay nhật báo Người Việt, không mua, không đọc, không đăng quảng cáo, Phân Ưu trên nhật báo Người Việt kể từ hôm nay. Nếu người nào còn tiếp tục là người đó đã dung tha cho nhật báo Người Việt".
* LS. Nguyễn Xuân Nghĩa kêu gọi tất cả mọi người hãy ý thức rằng việc tẩy chay báo Người Việt là của mọi người, của các cơ quan truyền thông, của những người thuộc thành phần Quân, Cán, Chính VNCH đang làm việc trong tòa báo Người Việt. Chính những người Quân, Cán, Chính này là những người bị xúc phạm trước tiên, họ phải lên tiếng, và mọi người chúng ta hãy nói cho nhau nghe, nói cho thân nhân và những người quen biết để họ hiểu, vì có nhiều người chưa nghe, chưa đọc báo nên vẫn cứ đến đăng quảng cáo, vẫn tiếp xúc với báo Người Việt. LS. Nghĩa lưu ý rằng, việc báo NV gây ra chuyện này là nằm trong sách lược của Việt Cộng, muốn tạo ra để mọi người chú tâm vào việc này mà quên đi việc Tàu Cộng đang xâm chiếm VN, và việc chúng ta đang vận động ghi danh cử tri người Mỹ gốc Việt để tạo sức mạnh cho cộng đồng.
* Nhà báo Vi Anh: "..Theo thể thức điều hành báo chí, Chủ Nhiệm có thể chịu trách nhiệm về dân sự, báo Người Việt cho biết đã sa thải Vũ Quý Hạo Nhiên nhưng Phạm Phú Thiện Giao là Chủ Bút thì sao? Không bao giờ Chủ Bút không chịu mà bài báo đăng được. Vậy phải đặt vấn đề báo Người Việt phải sa thải vĩnh viễn anh Phạm Phú Thiện Giao. Người kế tiếp không thể tránh khỏi, LS.Phan Huy Đạt lên năn nỉ, nói này nói kia, đây là tai nạn. Đây không phải là tai nạn thưa quý vị. Làm báo, những người trong Ban Biên Tập đều có trách nhiệm đọc từng chữ, nhất là những chữ về chính trị, người ta cân chữ bằng cái cân tiểu ly, chứ không có tai nạn đâu. Đây là hành động cố ý, theo luật gọi là cố ý quán hành. Do vậy tôi đề nghị phải đặt vấn đề về ông Chủ Nhiệm Phan Huy Đạt".
* Ông Nguyễn Phục Hưng: "Tôi muốn hỏi quý vị. "Trong bản Lên Tiếng, quý vị ra hạn cho nhật báo Người Việt trong thời hạn sớm nhất. Thời hạn sớm nhất là bao giờ? Tôi biết qúy vị làm điều đó để chứng tỏ thiện chí của mình, không muốn đưa người ta vào cái thế giống như ép buộc. Nhưng tôi nhắc lại một điều, ở đất nước này, nếu như tôi say rượu lái xe, lần thứ nhứt, lần thứ nhì, lần thứ ba thì bà không có cứu tôi. Và cái này là 6 lần rồi, cho nên vì lý do đó, cái câu hỏi mà riêng với Hội Thủy Quân Lục Chiến chúng tôi nhìn sự việc nó là như vậy. Chuyện đó không phải một ngày một buổi. Tôi đã nói chuyện với anh Phan Huy Đạt, không thể cứ làm rồi lại xin lỗi. Cái xin lỗi đó cho thấy không thành thật; mà kể cả có xin lỗi mà khi đạt tới một lần , hai lần, ba lần là hết rồi. Bây giờ cái câu hỏi của tôi là thời hạn quý vị đặt ra cho báo NV là bao giờ? Điều thứ hai, không riêng cho qúy vi ngồi trên bàn chủ tọa, mà tất cả chúng ta ngồi đây đều thuộc thành phần chống cộng, mà cả cái cộng đồng này mà không thể ngăn chận được tờ báo làm cái chuyện đó thì thật ra đừng có nói thêm chuyện gì xa xôi. Cái chuyện rất nhỏ là từ nay không đăng quảng cáo, không coi, không gì hết. Mỗi người đều như vậy. Có một số người nói nó có tiền, nó không cần. Điều đó không cần thiết. Cho nên lần này tôi nghĩ mọi người cùng làm sẽ có kết quả."
- Ông Trần Quang An khẳng định: tờ báo Người Việt không còn là tờ báo của cộng đồng tỵ nạn nữa".
- Ô. Phạm Đức Hậu: "Không còn chờ đợi gì nữa. Qúy vị hãy thành lập một Ủy Ban theo dõi những hành động báo Người Việt còn nằm trong bóng tối để đưa ra công luận, chúng ta không thể ví báo Người Việt với tờ Viet Weekly. Tôi đã nói nhiều lần trên đài, tại sao báo Người Việt làm tay sai cho cộng sản? Không phải từ bây giờ, mà từ thời Lê Đình Điểu, rồi đến Đỗ Ngọc Yến, đối với tôi là quá rành rồi. Họ cố tình cũng như bảo sa thải Vũ Quý Hạo Nhiên, nó là thằng con rể thì sa thải cái gì? Chúng ta không đặt vấn đề sa thải mà chúng ta đặt vấn đề cộng đồng ở đây nên dứt khoát với báo Người Việt, nó là tay sai của Cộng sản. Nếu buổi họp hôm nay quý vị không làm được thì tôi xin phép trước, trong tương lai tôi sẽ lên đài truyền hình tôi sẽ làm việc đó nếu không có ai làm, để kêu gọi các đoàn thể tẩy chay để nó không có tiền chứ đừng nói chuyện sa thải. Chúng ta phải dứt khoát làm việc này, nếu không thì đừng nói vấn đề Trung Cộng, vấn đế VN..Tôi đã biết rõ nội tình báo Người Việt, nó biết tất cả mọi chuyện, nó sẵn sàng làm cái việc đó. Đó là cái diện để mai mốt nó tiếp tục làm nữa. Chúng ta phải dứt khoát.
- Ông Trần Thế Cung: "Đến hôm nay nhiều tổ chức, Hội Đoàn trong đó có đến trên 80 Bác sĩ, Nha, Y, Dược Sĩ kêu gọi Tẩy chay báo Người Việt. Bây giờ quý vị mới làm bản lên tiếng này là "quá yếu".
- Ông Đoàn Thế Cường: " Trong bài viết đăng trên báo Người Việt có đề cập đến các Linh mục Công Giáo, và cả quốc gia Hoa Kỳ, nên chúng tôi đề nghị mời Hội Đồng Liên Tôn ký tên vào Bản Lên Tiếng, và mời các vị dân cử Hoa Kỳ lên tiếng về việc này, nhất là trong thời kỳ tranh cử hiện nay.
- Ông Trần Thanh Phong: " Tôi có quen biết rất nhiều với nhật báo Người Việt. Năm 1990 khi tôi mới bước chân ướt chân ráo tới Cali thì Đỗ Ngọc Yến có tới mời tôi cộng tác, tôi nói "Không", là vì trong đám Người Việt thì Hoàng Ngọc Tuệ cũng là bạn cùng quê với tôi, rồi Lê Đình Điểu trong CPS thì anh cũng là theo đuôi chúng tôi từ hồi tranh đấu chống ông Diệm, rồi ví dụ sau này như anh Hà Tường Cát cũng là trong Đoàn Thanh Niên Thiện Chí của chúng tôi thành lập. Tôi xin đề nghị mấy điều tiên quyết để bó buộc nhật báo Người Việt phải làm. Chúng ta phải đòi hỏi nhật báo Người Việt xác định rằng đường lối, chủ trương trong quá khứ là sai, là đi ngược lại quyền lợi quốc gia, dân tộc. Họ phải công nhận điều đó, và bây giờ họ phải sửa sai như thế nào mới là đúng. Thứ hai nữa là nếu họ tỏ thiện chí, họ không đi theo đường lối của Đỗ Ngọc Yến nữa thì họ phải phá bỏ cái tượng Đỗ Ngọc Yến ngay cửa bước vào, thứ hai phải đóng cửa cái hội trường Lê Đình Điểu...Ông Trần Phong Vũ nói là ông Đỗ Qúy Toàn viết bài chống cộng. Sự thật thì ông Trần Phong Vũ nói như vậy nhưng mà vợ Trần Phong Vũ về tổ chức một cái buổi hòa nhạc cho con gái của Đỗ Quý Toàn ở ngay tại Nhà Hát Lớn, có rất nhiều tai to mặt lớn tới tham dự. Tôi xin cảnh báo cho cả cộng đồng biết."
* Ký giả Khúc Minh: Nguyễn Đình Bin trong Website của Ủy Ban Người Việt Nước Ngoài nói là đã gặp ông Đỗ Ngọc Yến tại tòa báo Người Việt. Vậy thì chúng ta hãy yêu cầu báo Người Việt trả lời về vụ này... Ngay sau khi xin lỗi cộng đồng, đã để cho tên Trần Đông Đức là đại diện của báo Người Việt chi nhánh ở Philadelphia tưng bừng ca ngợi Vũ Quý Hạo Nhiên, thế là thế nào?
Sau đó là các ông: Phạm Đình Khuông, Lương Thành Nỷ, Nguyễn Nam Hà, ông Tiết T&T Production, ông Nhan Hữu Mai, bà Phạm Thị Diệu Chi đều lên tiếng đề nghị ban điều hợp ra tuyên cáo phản đối nhật báo Người Việt và kêu gọi đồng hương tẩy chay, không đọc, không đăng quảng cáo, không Phân ưu, Cáo phó, không thuê mướn Hội trường báo Người Việt, không đến hội trường xem đá banh v.v.. Trong số những người sắp hàng lên phát biểu có cô Phương Thảo. Cô cho biết cô sinh hoạt nhiều lần ở báo Người Việt và nhận thấy họ cũng làm nhiều chuyện tốt. Lời phát biểu của cô bị nhiều người có mặt la ó phản đối. Nhưng Ban Tổ Chức vẫn kêu gọi mọi người giữ trật tự và cô Phương Thảo đã trình bày hết ý kiến của mình. Một người tham dự nhờ phóng viên Saigon Nhỏ chuyển câu trả lời về thắc mắc cuả cô Phương Thảo mà ông không nói được trong buổi họp. Thực ra toà soạn báo Người Việt là nơi mà cô Phương Thảo cần đến để đặt câu hỏi về việc tại sao một toà soạn “làm nhiều chuyện tốt” lại làm một chuyện quá tệ là nhục mạ toàn thể Quân, Dân, Cán Chính VNCH như thế. Đây là một buổi họp của cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản bàn về những biện pháp cần có để đối phó với một tờ báo tuyên truyền cho cộng sản, không bàn về ‘cảm tình” của cô Phương Thảo dành cho báo Người Việt.
Sau cùng ông Phan Kỳ Nhơn cám ơn tất cả các cơ quan truyền thông, hội đoàn, đoàn thể và đồng hương đã đến tham dự quá đông, thể hiện sự quan tâm của mọi người về vấn đề này, và ông kêu gọi các đoàn thể hay cá nhân, ai đồng ý với Bản Lên Tiếng này, xin liên lạc với ông để đưa tên vào Bản Lên Tiếng Chung, trước khi gửi đến báo Người Việt và nếu nhật báo Người Việt không đáp ứng, cộng đồng Nam Cali và các Hội đoàn, đoàn thể sẽ có biện pháp thích ứng đối phó .
Thanh Phong

Họp Báo Về Báo Người Việt Ra Bản Lên Tiếng Chung
(07/26/2012)
Garden Grove (Bình Sa)- - Tại phòng hội Thư Viện Việt Nam (trong khu chợ Người Việt) lúc 4 giờ chiều Thứ Ba ngày 24 tháng 7 năm 2012, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California, Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai cùng các Hội Đoàn, Đoàn Thể Đấu Tranh tổ chức họp báo tường trình về những việc làm sai trái của báo Người Việt. Hơn 200 đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thanh, truyền hình, báo chí Việt ngữ Nam California và đồng hương tham dự.

Sau phần nghi thức chào quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ, phút mặc niệm do ông Nguyễn Phục Hưng điều khiển, tiếp theo Ông Phan Kỳ Nhơn, Chủ Tịch Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai, thay mặt ban tổ chức họp báo lên ngỏ lời chào mừng và cảm ơn sự hiện diện của tất cả, ông kêu gọi mọi người hãy tiếp tay để làm sáng tỏ những việc mà trong thời gian qua Nhật Báo Người Việt đã thực hiện sai trái và sau đó ông mời qúy vị trong Điều hợp đoàn gồm có các ông: Luật Sư Nguyễn Xuân Nghĩa, Ông Nhan Hữu Mai, Ông Phan Tấn Ngưu, Ông Trần Vệ, Ông Nguyễn Văn Cừ, Ông Trần Quang An, Ông Phan Kỳ Nhơn, Bà Diệu Chi và Thư Ký Đoàn có Bà Trần Thanh Hiền, Bà Dương Cang.

Mở đầu Luật Sư Nguyễn Xuân Nghĩa và ông Phan Tấn Ngưu đã lần lượt trình bày Bản Lên Tiếng Chung của các Hội Đoàn, Đoàn Thể, Cộng Đồng, các Hội Đoàn Quân Đội, các phong trào đấu tranh, qúy vị nhân sĩ trí thức đã đồng ký tên trong Bản Lên Tiếng về những điều mà báo Người Việt đã sai phạm trong thời gian qua, dựa vào những yếu tố trên, các tổ chức trong cộng đồng yêu cầu Công Ty và Nhật Báo Người Việt thực hiện những điều theo yêu cầu của cộng đồng trong thời gian ngắn nhất đó là:


Trong buổi họp báo.
1- Bằng văn thư chính thức, Công ty người Việt minh định cho cộng đồng và đồng hương biết rõ về lập trường chính trị của Công ty và Nhật Báo Người Việt.

2- Bằng văn thư chính thức, sa thải vĩnh viễn Vũ Qúi Hạo Nhiên, chấm dứt mọi chức vụ và quyền lợi của Vũ Qúi Hạo Nhiên trong Công ty và Nhật Báo Người Việt.

3- Bằng văn thư chính thức ngưng chức Chủ Bút Nhật Báo Người Việt của ông Phạm Phú Thiện Giao.

4- Bằng văn thư chính thức, Hội đồng quản trị và Hội đồng chủ biên Nhật Báo Người Việt cam kết với độc giả và đồng hương là sẽ dùng mọi biện pháp để không tái phạm những lỗi lầm nghiêm trọng về chính trị tương tự trong tương lai. Đây là cơ hội cuối cùng cho Công ty và Nhật Báo Người Việt chứng tỏ thật sự có lập trường Quốc gia chống cộng và đồng hành với đồng bào quốc nội, quốc ngoại trong công cuộc đấu tranh giành tự do, dân chủ và nhân quyền cho dân tộc Việt Nam.

5- Chúng tôi chờ đợi sự quyết tâm hối cải của báo Người Việt bằng những hành động cụ thể nêu trên trước khi kêu gọi đồng hương có những biện pháp thích nghi. (Các điểm trên ghi theo bản lên tiếng chung được phổ biến trong buổi họp báo.)

Buổi họp báo kết thúc với nhiều câu hỏi cũng như những ý kiến đóng góp do các cơ quan truyền thông cũng đại diện các hội đoàn, đoàn thể và đồng hương đã được Ban Điều Hợp trả lời và ghi nhận để rút kinh nghiệm thực hiện trong tương lai trên bước đường đấu tranh chung hiện nay.

Cuối cùng Ông Phan Kỳ Nhơn kêu gọi những hội đoàn, đoàn thể nào chưa ký vào Bản Lên Tiếng Chung xin liên lạc với Ông Phan Kỳ Nhơn (714) 548-0440 hoặc Email: phankynhondn@hotmail.com để bổ túc danh sách.



kt2.jpg

Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn CSVN có thể tha thứ cho cơ quan ngôn luận "lớn nhất" tại hải ngoại một, hai hay ba lần, chứ khó lòng tha thứ cho quá nhiều lần sai lầm, điệp khúc phạm lỗi rồi xin lỗi, nhổ ra rồi liếm lại, lấp liếm hèn hạ... Những cộng tác viên với tờ Người Việt nên đứng thẳng và nói thẳng với vị chủ nhiệm nên từ chức để bảo vệ danh dự, nếu ông ta còn có chút xíu danh dự nào đó.
Nhìn
chú Đỗ nâng bi chợt nhớ “bác” Mao

Đào Nương - Phiếm Dị, tuần báo Saigon
Nhỏ ngày 27 tháng 7, 2012

Vụ
báo Người Việt nổ lớn nguyên nhân không phải do báo Saigon Nhỏ “cạnh tranh nghề
nghiệp” (như theo lời nhận định của một số thành viên trong nhóm Thụ Nhân Đà Lạt
đã nhận xét như thế sau những bài viết của Đào Nương về vụ mạ lỵ VNCH của báo
Người Việt  ng ày Chủa Nhật 8 tháng 7 (Nhóm này là nhóm không chịu treo cờ vàng
trong ngày đại hội ở Pháp trước đây). Qua ngày Thứ  Hai 9 tháng 7 báo Người Việt
có “thư độc giả” viết rằng các linh mục Việt Nam là do Tây
huấn luyện để làm
gián điệp cho Tây, cho Mỹ. Vậy mà cho  đến hôm nay đã hai tuần lễ mà vẫn chưa
thấy các Đoàn Thể Công Giáo, Trung Tâm Công Giáo Việt Nam lên tiếng. Có linh mục
trả lời v
ới
giáo dân là việc này nhà thờ không cần phải lên tiếng vì ai cũng biết là báo
Người Việt  … nói bậy. Ngay cả nhà báo Trần Phong Vũ của nhóm Diễn Đàn Giáo Dân
cũng không thấy “rên” tiếng
nào, phải chăng vì ông ta đã chót lên tiếng biện
hộ cho sự “sáng ngời” của báo Người Việt. Thái độ này của ông Trần Phong Vũ đã
được một cây bút Công Giáo khác là Duyên Lãng Hà Tiên Nhất nhận định như sau:

(Trích)

theo bài tường thuật của ký giả Hà Giang thì nhà báo công giáo Trần Phong Vũ,
chủ bút nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân đã “rửa tội” cho tờ báo
Người
Việt
bằng một lập luận rất ư là chí lý. Ông Vũ nói: Chỉ cần đọc
những bài bình luận hàng ngày của ông Ngô Nhân Dụng trên nhật báo Người Việt thì
cũng hiểu rõ chủ trương của tờ báo. Nêu bằng chứng này, ông Trần Phong Vũ muốn
dùng uy tín của ông để đưa ra sự bảo kê cho lập trường và đường lối chính trị
của tờ báo Người Việt mà ông chủ nhiệm, luật sư Phan Huy Đạt đã minh định trong
lá Thư Xin Lỗi trước đó: Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức … tiếp tục cùng toàn thể
đồng bào đấu tranh xóa bỏ chế độ CS độc tài, xây dựng một nước Việt Nam dân chủ
tự do.

Đọc
lời lẽ của ông Trần Phong Vũ, kẻ viết bài này cảm thấy buồn và tiếc hùi hụi việc
ngày xưa Đức Cha Lê Hữu Từ đã từ chối rửa tội cho Hồ Chí Minh quá sức. Giá Đức
Cha chịu khó rửa tội cho tên giặc già này thì Dân Tộc VN ngày nay đâu có đến nỗi
phải điêu đứng như thế này? Do “phép rửa” của nhà báo công giáo Trần Phong Vũ,
tờ Người Việt thể nào cũng được sạch tội trước mặt một số người. Chỉ tiếc một
điều là ông Vũ lấy có một lon nước Ngô Nhân Dụng để rửa thì có lẽ hơi thiếu nước
đấy. Giá như ông lấy cả hồ nước (ban biên tập) của tờ Người Việt gồm
những
nhà văn, nhà báo, nhà bình luận lớn, những sĩ quan chiến tranh chính trị có uy
tín để rửa cho tờ Người Việt thì tội gì của Người
Việt từ trước tới nay mà
không được rửa sạch.

Thập
niên 50 trong vụ Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc, Hồ Chí Minh giết mấy trăm ngàn
mạng người rồi xin lỗi là xong. Cái chết thể xác nó nhẹ như lông hồng. Ngày nay
tờ Người Việt giết chết danh dự của hàng triệu người rồi cũng xin lỗi, lại được
một nhà báo công giáo lớn rửa tội cho thì mọi chuyện cũng sẽ qua đi thôi. Nhưng
cái chết tinh thần vì mất danh dự nó đeo đẳng con người ta suốt cả cuộc đời. Nó
nặng nề lắm.

(ngưng
trích)



thế báo Người Việt cũng không cần cải chính, cải tà gì về vụ mạ lỵ các linh mục
Việt Nam. Điều này khiến những người ngoại đạo thật hoang mang v à Việt Cộng thì
thật mừng. Trong nước, chúng đang đàn áp Giáo Hội Công Giáo thật gắt gao; các
giáo xứ thường
xuyên bị đe dọa, giáo dân bị đàn áp, các linh mục bị hành
hung. Giám mục Nguyễn Thái Hợp cuả địa phận Vinh vừa trả lời một cuộc phỏng vấn
tại Paris về tình trạng giáo hội Việt Nam đang bị Việt Cộng đàn áp và ngài đã
than rằng: “Một Giáo Hội Đau Khổ tại Việt Nam” (http://www.zenit.org/article-35184?l=english,
THE SUFFERING CHURCH IN VIETNAM).

Trong
khi đó thì ngoài nước, báo Người Việt tiếp tay xác định về “chân tướng” các 
linh mục Việt Nam
(…
Âm  mưu Pháp sau hiệp ước  Geneve, đã đem một số linh mục đi tu học  tình  báo 
gián điệp, hy vọng sẽ trở  lại Đông  dương. Nhưng, khi nhận ra rằng không còn cơ
hội  nữa, bèn giao số linh mục  này cho VNCH, ông  Ngô Đình Nhu, người đỗ hạng 8
khóa chính trị của Saint Cyr cũng tính và toán,
nên  chỉ  giao cho CIA một 
số và giữ  lại  một số bí mật phục vụ  cho các Trung ương tình báo. Khốn thay
CIA biết được, bèn…lịch sử sang ngang) -

như thế mà các linh mục, các tổ chức Công Giáo tại hải ngoại vẫn cứ im lặng! 
Nên nhớ rằng báo Người Việt là cơ quan ngôn luận thành lập lâu nhất của Người
Việt hải ngoại và thường tự nhận, cũng như được coi là lớn nhất của Người Việt
lưu vong chứ không phải một tờ báo biếu không với số lượng phát hành nhỏ. Báo
Người Việt cũng là tờ báo được sự yểm trợ nồng nhiệt của các tổ chức Công
Giáo
ở Orange County, nhất là Lm Mai Khải Hoàn và Trung Tâm Công Giáo Việt
Nam có một “mối liên hệ thân thiết” với Ban Quản Trị của báo Người Việt qua các
chương trình từ thiện tại Việt Nam cũng như sinh hoạt cộng đồng.
Im lặng là
đồng loã hay im
lặng là chấp nhận, là qui hàng? Hậu quả của sự im lặng này có
nghĩa là kể từ nay, chỉ cần đưa “ý kiến” trên diễn đàn của nhật báo lớn nhất của
Người Việt lưu vong này ra làm “tài liệu lịch sử” thì bọn cộng sản Việt Nam sẽ
tha hồ đàn áp tôn giáo nhất là Thiên Chuá Giáo trong nước. Vì làm gián điệp cho
ngoại bang - cho Tây, cho Mỹ - có nghiã là gì? Là mang tôi phản quốc đối với
quốc gia và dân tộc. Đó là một trọng tội dù là Dân Chuá hay là Dân Việt.


Phóng
ảnh “thư độc giả” trên báo Người Việt ngày 9 tháng 7, 2012

*
Ông
Ngô Kỷ, người đã từng biểu tình suốt hai năm trời trước cửa toà soạn báo Người
Việt để phản đối báo Người Việt theo cộng sản đã cho rằng báo Người Việt càng
sửa, càng sai. Đào Nương tôi hoàn toàn đồng ý với ông Ngô Kỷ sau khi đọc được
bài viết của một người thường tự nhận là luật sư … tại Việt Nam là Ông Đỗ Thái
Nhiên. Để độc giả Saigon Nhỏ biết được sự “lúng túng” đến độ hèn hạ của báo
Người Việt khi lòi đuôi tay sai cộng sản. Đào Nương tôi xin trích nguyên văn bài
viết của ông “luật sư” Đỗ Thái Nhiên để “rộng đường dư
luận” như
sau:

TRẬN
CHIẾN” TRÊN DIỄN ĐÀN


Báo
Người Việt ngày Thứ Hai, July 16, 2012

L.S.
Đỗ Thái Nhiên

Trên
mục diễn đàn của báo Người Việt số ra ngày Chủ Nhật 08 tháng 7, 2012 đột nhiên
xuất hiện một bài viết ký tên Sơn Hào. Bài này hết lời ca tụng biến cố 30 tháng
4, 1975 bằng ngôn ngữ ấu trĩ, thô thiển, bóp méo sự thực của lịch
sử.

Lập
tức trận chiến bùng nổ: Bên này là đông đảo độc giả yêu nước, yêu lẽ phải, căm
ghét chế độ bạo quyền Cộng Sản. Bên kia là Ban Lãnh Đạo báo Người Việt. Thay vì
đấm đá lẫn nhau, trận chiến vừa kể diễn ra hết sức đặc biệt: Độc giả tấn công
Người Việt bằng nhiều lời tiếng khác biệt: Khi thân tình, khi căm ghét; khi
khuyên lơn, khi mắng mỏ, khi văn vẻ, khi cộc cằn; khi nhẹ nhàng độ lượng, khi
“căm thù muôn năm”...

Ngược
lại, Ban Lãnh Đạo báo Người Việt đã đáp lễ độc giả qua
cung
cách tôn kính không thể tôn kính hơn, chân thành không thể chân thành hơn.
Tất
cả
những
tôn
kính và chân thành

kia chỉ để phát âm thật rõ ràng hai chữ: “Xin Lỗi”.

Người-Việt-Nam-không-chấp-nhận-Cộng-Sản
đang đấu tranh cho dân chủ đa nguyên. Đa nguyên là đa ý kiến, đa tư tưởng... Tuy
nhiên đa nguyên rất dễ bị rơi vào tệ trạng đa ốc đảo, tệ trạng quần chúng cấu xé
lẫn nhau, xã hội rối loạn, đất nước chia năm xẻ bảy...

Làm
thế nào xã hội vừa tôn trọng đa nguyên vừa có khả năng tiến tới đồng thuận để
hợp tác và phát triển? Muốn vậy, sinh hoạt dân chủ đa nguyên cần diễn ra trên
nền tảng lương hảo. Đa nguyên không là sân chơi bình đẳng giữa thiện và ác. Đa
nguyên không chấp nhận kẻ gian manh trà trộn vào đám dân lành để đục phá xã hội.
Muốn vậy đa nguyên phải loại bỏ ngay từ đầu, loại bỏ dứt khoát những nguyên của
ung thối, nguyên của trộm cắp tham ô, nguyên của các tội ác hình sự, nguyên
chống dân chủ
nhân
quyền, nguyên Cộng Sản độc tài phản quốc... Người phụ
trách mục Diễn Đàn của báo Người Việt đã hiểu sai ý nghĩa của đa nguyên trong
dân-chủ-đa-nguyên nên đã cho phép tội ác 30 tháng 4, 1975 được tự do nhảy múa
trên sân khấu dân chủ đa nguyên có tên gọi là “Diễn Đàn Người
Việt”.

Đây
là điều lỗi hiển nhiên của báo Người Việt. Đây là nguyên nhân trọng tâm dẫn đến
sự việc được gọi là Trận Chiến Trên Diễn Đàn.

Nhận
biết điều lỗi của mình, ngày 13 tháng 7, 2012 Ban Lãnh Đạo Báo Người Việt đã tổ
chức một buổi gặp gỡ các hội đoàn trong cộng đồng Việt Nam cùng cơ quan truyền
thông Việt
ngữ
để công bố Thư Xin Lỗi Cộng Đồng về vụ việc tạm gọi là “hồ
sơ Sơn Hào 8 tháng 7, 2012”. Một người dầu khó tánh tới đâu cũng không thể phủ
nhận tính chất mở cửa, chân thành, tích cực và tôn kính của báo Người Việt trong
hành động xin lỗi vừa kể. Đón nhận lời xin lỗi kia, Độc Giả của Người Việt nghĩ
gì?


Thưa
rằng có ba suy nghĩ đáng quan tâm:

1. Ban
Biên Tập Báo Người Việt bao gồm những cây bút thượng thặng, chuyên nghiệp và dồi
dào kinh nghiêm báo chí
.
Nếu báo Người Việt tri tình
tuyên
truyền cho Cộng Sản thì họ có thừa khôn
ngoan để KHÔNG sử dụng kiểu viết của Sơn Hào, một kiểu viết của kẻ tâm thần
không bình thường, viết chỉ để gây phản tác dụng. Như vậy lỗi của báo Người Việt
là lỗi không tri tình.

2. Báo
Người Việt không tri tình phạm lỗi
.
Báo Người Việt không hề vi phạm luật pháp Hoa Kỳ thông qua hồ sơ Sơn Hào. Vì vậy
cung cách xin
lỗi của
Người Việt đối với đồng hương hoàn toàn không do áp
lực từ lưỡi kiếm trên tay của Thần Công Lý. Trung tâm của cung cách ứng xử kia
chính là quả tim hồng mà báo Người Việt kính tặng đồng hương Việt Nam. Người làm
báo, người viết báo hay người đọc báo, tất cả chúng ta đều xuất thân từ thân
phận u ám xoáy tim óc của những người tị nạn Cộng Sản Việt
Nam.

3.
Như đã trình bày ở trên, muốn xã hội dân chủ đa nguyên tiến tới đồng thuận và
hợp tác phát triển thì đa nguyên phải lấy dân chủ nhân quyền làm điểm đồng qui,
đồng thời phải loại bỏ những nguyên chống dân chủ nhân quyền. Tiến tới điểm đồng
qui dân chủ nhân quyền phải là đồng tiến. Phải nhìn nhận lẫn nhau để đồng tiến.
Nhìn nhận và đồng tiến mà bài viết này muốn đề cập tới rõ ràng là sự chấp nhận
thư xin lỗi của báo Người Việt để báo Người Việt và Đồng Hương Việt Nam
tiếp
tục
sinh hoạt dân chủ đa nguyên trong quyết tâm loại bỏ những nguyên
độc tài tham ô kiểu CSVN.

(ngưng
trích)


Bài
viết này chỉ xuất hiện trên diễn đàn Người Việt online được một ngày thì có thể
Ban Biên Tập
Báo
Người Việt bao gồm
những
cây bút thượng thặng, chuyên nghiệp và dồi dào kinh nghiêm báo chí

“ngượng” nên không thấy đăng tiếp nữa. Người làm bậy, xin lỗi chân thành mà lại
…… thành
Trận
Chiến
Trên
Diễn Đàn

thế nào? Ai “chiến” với ai? Vừa quỳ lạy xin tha mạng, vừa… đâm sau lưng người
thi ân?
Lỗi
không tri tình

là lỗi gì? Không cố ý, không dự mưu?
..
“thừa khôn ngoan để KHÔNG viết
nhưng
lại xử dụng bài viết của “kẻ tâm thần” thì lại còn tệ hơn là
thừa
ngu si

Nhưng nói nhiều, nói dai thành nói dở. Hãy nghe lại những lời trâng tráo:
“Báo
Người Việt không hề vi phạm luật pháp Hoa Kỳ thông qua hồ sơ Sơn Hào. Một Ban
Biên Tập Báo Người Việt bao gồm những cây bút thượng thặng, chuyên nghiệp và dồi
dào kinh nghiêm báo chí”…

Phải dùng một bài viết ngô nghê
như thế này
để biện hộ cho mình thì đủ
hiểu tính chất
thượng
thặng chuyên nghiệp về báo chí

cuả báo Người Việt như thế nào rồi. Bây giờ thì xin bàn chuyện tự do ngôn luận,
tự do phát biểu với các ông trí thức đã đề cập tới vấn đề này trong vụ báo Người
Việt nhục mạ Quân, Dân, Cán, Chính VNCH.

Ngày
4 thang 4 năm 2007 là ngày chấm dứt ngôi vị độc tôn cuả vua truyền thanh Don
Imus mặc dù y không hề vi phạm luật pháp cuả Hoa Kỳ khi y dùng những ngôn từ rất
“mất dạy” khi đề cập tới đội banh nữ của đại học Rutgers vừa đoạt giải vô địch
quốc gia nữ về bóng rổ. Nhưng những danh từ như “hardcore hos”,  “nappy-headed
hos” dành cho một đội bóng sinh viên đa phần là nữ sinh da đen, đã như một giọt
nước làm tràn ly, gây phẫn nộ cho đa số người dân trầm lặng Hoa Kỳ. Dù đây không
phải là lần
đầu tiên, Don Imus xử dụng loại ngôn ngữ này. Dùø đó là loại ngôn
ngữ mất dạy, vô giáo dục nhưng chương trình phát thanh buổi sáng từ 6 đến 10 giờ
của Don Imus vẫn là một chương trình dồi dào về quảng cáo vì y có một lượng
thính giã từ 6 đến 10 triệu người. Y không từ bất cứ ai, dù cho đó là ký giả
Leslie Stahl của chương trình 60 Minutes hay cựu tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton.
Nhưng hầu hết những ứng cử viên dù Dân Chủ hay Cộng Hoà vẫn xếp hàng xin xuất
hiện trong chương trình của y dù để chịu đựng một thứ ngôn ngữ đường phố vô cùng
bất nhã.

Trước
phản ứng dữ dội cuả đa số người Mỹ thầm lặng sau vụ Don Imus gọi những nữ sinh
viên của đội bóng rổ là “đĩ ngựa”, là “điếm thúi”, 5 ngày sau đó, ngày 9 tháng
4, Imus phải xin xuất hiện trên các diễn đàn nổi tiếng của cộng đồng người Mỹ da
đen để xin lỗi. Nhưng đa số người Mỹ không tin rằng Don Imus thành tâm mà chỉ vì
y đã cảm thấy điều không ổn. Khi Don Imus hạ mình xuất hiện trong chương trình
của lãnh tụ Al Sharpton, người mà y đã nhiều lần gọi là “tên mọi đen giả
lắm
chuyện,
the old lousy nigger”, ông Al Sharpton không chấp nhận lời xin
lỗi này và giữ vững ý định là vận động dư luận để tẩy chay giờ phát thanh của
Don Imus. Enough is enough.


nhiên, một số ký giã Hoa Kỳ đã nhảy vào để bênh vực  “đồng nghiệp” này mặc dù
ngày thường họ không ưa gì tên này. Trên MSNBC ngày April 10, Pat Buchanan, cho
rằng “Imus là một người tốt, y có lầm lỗi nặng và đã xin lỗi cho lầm lỡ này”.
Danh hài Bill Maher cho rằng khi một nhà truyền thông đi quá trớn nhưng đã xin
lỗi là đủ. Nhưng Steve Adubato, một phân tích gia của đài MSNBC không đồng ý vì
đây không phải là một trường hợp cá biệt, không phải là lần đầu tiên, Don Imus
xúc phạm đến những
người
mà đáng lý ra y không được xúc phạm. Ký giả Joe
Klein nhắc lại lời Don Imus xúc phạm nữ ký giả Gwen Ifill  cuả báo New York
Times 14 năm về trước. Cùng một loại ngôn ngữ mạ lỵ nhân phẩm phụ nữ. Trong
chương trình The View, nữ ký giả Rosie O’Donnell nêu vấn đề tự do ngôn luận, tự
do phát biểu để bênh vực cho Don Imus. Riêng bình luận gia Emil Steiner của The
Washington Post thì cho rằng lãnh tụ Mỹ da đen đã “lợi dụng” biến cố Don Imus để
đào sâu thêm sự chia rẻ về chủng tộc tại Hoa Kỳ.

Tóm
lại, không phải chỉ có một
“Trận
chiến trên diễn đàn”

tức trên Internet mà chuyện Don Imus nhục mạ các nữ sinh viên của trường
đại
học
Rutgers đã nổ to thành một cuộc tranh luận về nạn kỳ thị tại Hoa Kỳ, về
quyền tự do phát biểu, tự do ngôn luận, về sự bỉ ổi của ngôn ngữ xử dụng trên
truyền thanh đại chúng qua chương trình phát thanh của Don Imus. Nhiều nhà giáo
dục Hoa Kỳ cho rằng ngôn ngữ mà Don Imus xử dụng trong 30 năm qua là nguồn gốc
cho loại ngôn ngữ “mất dạy” đường phố mà trẻ vị thành niên Hoa Kỳ xử dụng ngày
nay trong các bài nhạc rap. Rồi đội bạnh nữ Rutgers cho biết Don Imus muốn xin
lỗi họ. Huấn luyên viên Essence Carson cho rằng ngôn ngữ của Don Imus đã
“cướp
đi giây phút
hạnh
phúc nhất đời của ho khi đoạt giải thưởng bóng rổ cấp
quốc gia”.
Nhưng
sau đó, mọi chuyện lại có vẻ như sẽ bình thường, như nhiều lần Don Imus mạ lỵ
người trước đây. Nữ ký giả Mỹ da đen Clarence Page của Chicago Tribune  than
phiền rằng bà bị treo bút hai tuần vì một lỗi lầm rất nhỏ khi viết sai. Nhiều
nhà bình luận thể thao truyền thanh, truyền hình lên tiếng vì khi phạm lỗi lầm
rất nhỏ nhưng họ bị “treo miệng” hàng tháng, tại sao điều này không xãy ra với
Don Imus? Vì chương trình của y nhiều người nghe? Công bình ở đâu? Quyền tự do
báo chí, tự do
ngôn luận không phải là tự do mạ lỵ người một cách vô cớ và
biện pháp trừng phạt thay đổi tùy thuộc vào số thính giả hay khán giả nhiều hay
ít! Và khi đa số thầm lặng lên tiếng nói…

Kết
quả ra sao? Sau khi các đại công ty như GE, như Staples loan báo ngưng quảng cáo
cho chương trình phát thanh cuả Don Imus, đài CBS loan báo sẽ cắt giờ phát thanh
của Don Imus trên các làn sóng của đài. Tiếp theo là đài NBC. Nhưng điều khác
biệt là đài NBC cho biết quyết định này không phải vì các công ty cho quảng cáo
áp lực mà vì ý kiến của nghiệp đoàn công nhân, của đa số cộng tác viên trong đài
như Brian Williams, Andrea Mitchell, David Gregory, Chris Matthews và ngay cả
bạn cuả Don Imus, Tim Russert cuả chương trình Face The
Press
cũng yêu cầu
không cho Don Imus trở lại. Ông Barack Obama, lúc bấy giờ còn là thượng nghị sĩ
và là một trong những lãnh tụ của người Mỹ da đen chống lại việc cho Don Imus
phát thanh trở lại. Sau đây là lời tuyên bố của Tổng Giám Đốc Steve Capus của
đài NBC khi cắt đứt tất cả những giờ phát thanh của Don Imus:

Những
lời tuyên bố (của Don Imus) này đã làm tổn thương nặng nề đến nhiều người. Chúng
tôi đã nhận được ý kiến của nhân viên qua lời nói, qua điện thư, qua tranh luận,
qua điện thoại. Và kết luận cuả mọi người là đài NBC không có chỗ dành cho loại
ngôn ngữ, loại lý luận, loại đối thoại này trên các làn sóng của chúng tôi.
(The
people who come to the conclusion that there
should not be any room for this
sort of conversation and dialogue on our air, it was the only decision we could
reach.)

Tiếp
theo GE, 6 công ty quảng cáo GlaxoSmithKline, Sprint Nextel, PetMeds , American
Express and Procter & Gamble, Bigelow Tea loan báo đình chỉ vô hạn định
những hợp đồng quảng cáo với Don Imus. Dĩ nhiên, Don Imus kiện CBS và NBC vì đã
chấm dứt hợp đồng nửa chừng. Nhưng đội banh nữ Rutgers cũng nộp đơn kiện Don
Imus tội mạ lỵ, phỉ báng, lăng mạ. Đơn kiện liệt kê luôn những đài đã phát sóng
cho Don Imus trước đây như NBC
Universal, CBS
Corporation, MSNBC, CBS
Radio, Viacom, Westwood One radio, and Bernard McGuirk.  Hai vụ kiện này sau đó
được dàn xếp trước ra toà với một số tiền bồi thường không được tiết
lộ.

*

Sỡ
dĩ, tôi phải kể lại
chuyện
Don Imus này để Ban Biên Tập Báo Người Việt bao
gồm
“những
cây bút thượng thặng, chuyên nghiệp và dồi dào kinh nghiêm báo chí”

những ông “trí thức” đang kêu gào quyền tự do ngôn luận cho báo nhà biết thêm về
tình hình “bên ngoài” trong những ngày sắp tới. Không ai “hại” được báo Người
Việt và “những cây bút thượng thặng, chuyên nghiệp và dồi dào kinh nghiêm báo
chí” được cả. Quyền tự do ngôn luận của quí vị không hề bị đe doạ nhưng quyền tự do phát biểu cuả độc giả cũng phải được tôn trọng… Không ai hại được Don Imus. Chỉ
có lòng dân, lòng khán giả, lòng độc giả mới là yếu tố quyết định.
Con
đường “bác đi” của báo Người Việt có khác gì con đường bi đát mà Don Imus đã đi
qua. Khi đắc thời thì miệng loa, mép giãi.
Khi
sai lầm (nhiều lần) thì kêu
gào, lạy lục xin tha. Nhưng khi đã đến  lúc đủ thì đủ, cháy nhà phải lòi ra mặt
chuột. Trong 30 năm, Don Imus đã xem nước Mỹ như sân sau nhà của y. Y càng chửi,
ngôn ngữ càng thô tục thì quảng cáo càng nhiều vì các công ty thương mại chỉ cần
sự chú ý của người dân khi làm thương mại mà không cần biết đến những di hại khi
yểm trợ sai lầm. Cho đến khi, bị Don Imus tát vào mặt thì họ mới tỉnh ngộ… Lúc
đó mới nhận ra rằng một xã hội, một cộng đồng băng hoại là một di hại lâu dài sẽ
ảnh hưởng đến tất cả mọi người, mọi giới, giàu cũng như nghèo là điều khó tránh.

Trường
hợp của báo Người Việt và cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản trầm trọng hơn
nhiều. Vì báo Người Việt không chỉ nhục mạ một người, một nhóm người như Don
Imus. Báo Người Việt đã làm nhục, đã lăng mạ Người Việt tị nạn cộng sản nhiều
lần, trong nhiều năm. Đó không phải là quan điểm hay nhận định khác nhau về một
vấn đề như họ đã ngụy biện. Báo Người Việt đã bịa ra những điều sai sự thật để
lăng mạ một dân tộc:
đất
nước Việt Nam ra sao sau ngày 30 tháng 4, 1975? Thống nhất, thanh bình, thịnh
vượng hay nô lệ, oán hận, nghèo đói đến độ gái Việt phải đi làm điếm tha phương?
Chính sách ‘cải tạo” là một hành động khaon hồng của CSVN dành cho người miền
Nam hay là một sự trả thù tàn độc dành cho quân, dân cán chính VNCH? Trong toàn
thể người dân Việt sống ở miền Nam trước 1975, có ai còn một gia đình toàn vẹn?

Trong
bài viết “Tự do ngôn luận và tự do báo chí trong đời sống  cộng đồng” vừa được
phổ biến, Thẩm phán Phan Quang Tuệ viết:

Năm
1993, Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc đã chọn ngày 3 tháng 5 hàng năm là ngày Tự Do
Báo Chí Thế Giới hầu cổ võ cho quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí trên toàn
cầu. Thomas
Jefferson, tác
giả Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ công bố vào
ngày 7 tháng 4, năm 1776 và là vị Tổng Thống thứ 3 của Hoa Kỳ, đã tuyên bố như
sau:

“The
basis of our government being the opinion of the people, the very first object
should be to keep that right; and were it left to me to decide whether we should
have a government without newspapers, or newspapers without a government, I
should not hesitate a moment to prefer the latter. But I should mean that every
man should receive these papers and capbable of reading them.” “Nền tảng của các
chính quyền của chúng ta đặt trên lòng dân, vì thế quyền phát biểu phải là đối
tượng được bảo vệ trên
hết. Nếu phải chọn lựa giữa một chính quyền không có
báo chí và một tình trạng báo chí không có chính quyền, tôi sẽ chọn tình trạng
thứ hai. Nhưng tôi cần nói thêm là với điều kiện mọi người đều có cơ hội đọc báo
và có đủ hiểu biết để đọc và hiểu các bài báo!” Và đó là lời phát biểu 236 năm
trước đây của tác giả Bản Tuyên Ngôn Độc Lập! (ngưng trích)

Khi “Nền
tảng của một chính quyền không đặt trên lòng dân”

thì  quyền phát biểu còn phải là đối tượng được bảo vệ và quan
trọng
hơn
hết. Nếu báo chí có “Tự do ngôn luận và tự do báo chí” thì người dân có
quyền phát biểu về cái chính quyền không đặt trên lòng dân này chứ. Vì không
sống được với cái chính quyền mạn rợ không đặt trên lòng dân này mà một cộng
đồng Người Việt tị nạn cộng sản đã hình thành ở hải ngoại. Ở trong nước họ đã
phải nghe những điều tương tự như bài viết cuả tên Sơn Hào trong báo Người Việt
rất nhiều lần. Luận điệu

“Sự thật là sau ngày chiến thắng 30 tháng 4, 1975 thì một loạt sự kiện lịch sử
ra đời, đánh dấu sự thống nhất nước nhà …
Ngày
30 tháng 4, 1975 là ngày
hội của toàn dân đoàn kết, chiến thắng. … Nhân dân trong nước và cả thế giới
chứng kiến sau 30 tháng 4, 1975 không hề có tắm máu, không hề có trả thù. Có một
số người trong ngụy quân ngụy quyền, trong đó có số nợ máu với nhân dân, thậm
chí đã có tội ác tày trời, đã được tổ chức học tập, cải tạo, nhằm khêu gợi lòng
yêu nước, tình đồng bào, nghĩa dân tộc, biết phân biệt chính nghĩa và phi nghĩa,
trở lại cuộc sống có đạo lý, có nhân phẩm, làm ăn lương thiện, trở thành công
dân của nước Việt Nam mới, thống nhất. Như thế là việc làm vô cùng nhân đạo, rất
nhân quyền của cách mạng, chứ sao lại xuyên tạc “chính sách cải tạo là để tiêu
diệt đại bộ phận thành phần tinh nhuệ và trí tuệ của miền
Nam”!

đã được những tên công an phường, những tên quản giáo trong các trại tù, những
tên cán bộ chính trị lập đi, lập lại những con vẹt đó thôi. Ngày nay, chính
chúng cũng ngượng nên trong nước không còn ai  nói nữa. Nhưng ở hải ngoại, ngày
nay báo Người Việt vẫn muốn người Việt tị nạn cộng sản phải đọc, phải nhớ lại để
làm gì? Để thử xem sự nhịn nhục của cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản đi tới
đâu chăng? Nhưng hôm nay, khi cộng đồng Người Việt chống cộng đã “tư do phát
biểu” bằng cách tẩy chay, không đọc, không sinh hoạt, không
đăng quảng cáo
với một cơ quan ngôn luận mà họ nhận định rằng đó là một công cụ tuyên truyền
cho cộng sản thì không hiểu sao mấy “ngài” trí thức lại không vui? Mấy tuần nay,
Người Việt không cộng sản khắp nơi đã có một kết luận về báo Người Việt tương tự
như Steve Capus của đài NBC khi cho Don Imus về vườn:
Những
hành động của báo Người Việt đã làm tổn thương nặng nề đến nhiều người, những
người thân, những đồng bào, những chiến hữu của chúng ta. Chúng ta đã nhận được
ý kiến của cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản qua lời nói, qua
điện thư,
qua tranh luận, qua điện thoại. Và chúng ta đi đến một kết luận là: không có chỗ
dành cho loại ngôn ngữ, loại lý luận này, loại đối thoại này trong sinh hoạt của
chúng ta.”

Một
người ngay mắc nạn giữa đường là ông toà Phan Quang Tuệ. Ông Tuệ không phải là
một người xa lạ với báo Saigon Nhỏ như ông Huỳnh Sĩ Nghị, chủ báo Người Việt tại
Minnesota. Ông Phan Quang Tuệ về Minnesota làm đám cưới cho con trai và tình cờ
lạc bước đến bửa tiệc của báo Người Việt tại Minnesota kỷ niệm “đầy tuổi tôi” mà
y đã lộng ngôn là “Ngày Truyền Thông Báo Chí tại Minnesota”.  Trong “ngày chập
chững” đi này, ông Huỳnh Sĩ Nghị  nhận xét rằng báo Saigon Nhỏ là “báo lá
cải”
chứng
tỏ ông rất xứng đáng được nằm trong cái Ban Biên tập thượng
thặng, chuyên nghiệp và dồi dào kinh nghiêm báo chí của báo Người Việt. Và người
khổ tâm nhất khi nghe ông “nhà báo” chưa học viết Huỳnh Sĩ Nghị  chê báo “lá
cải” Saigon Nhỏ chắc lại phải là “ông bạn già” Phan Quang Tuệ. Tội thân ông!
Kiến thức ông học được ở đại học Hoa Kỳ mà đụng vào những thứ mánh mung đầu Hồ,
đuôi Yến, ông bị lợi dụng mà không biết là cái chắc!


một ông nhà văn vượt biên từ miền Bắc hiện nay đang định cư tại Canada về chơi
Nam Cali. Thấy “hoạt cảnh” mấy ông nhà báo tị nạn như Trần Phong Vũ, Huy Phương 
ca ngợi sự “sáng ngời” của báo Người Việt, đọc “thư độc giả” Sơn Hào, đọc những
bài bênh vực cho quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận của trí thức tị nạn, ông
ta vỗ tay cười ngất. Khi nhìn vào Ban Biên Tập của báo Người Việt ông nhân ra
vài khuôn mặt mà có đôi lần đi ông nhìn thấy trong những buổi sinh hoạt do những
hội
đoàn
quân nhân VNCH, những tổ chức cộng đồng Người Việt tị nạn cộng
sản tổ chức. Ông cười vì (nguyên văn):
“Trí
thức Việt Nam tị nạn cộng sản lạ thiệt! Trong nước thì chúng muốn bắt ai ngồi tù
thì phải rũ tù, chúng bắt ăn cứt là phải ăn cứt. Ra được hải ngoại thì lại đóng
vai trí thức chống cộng văn minh và lịch sự, phải tôn trọng tự do ngôn luận của
những thằng Việt gian hay ngay cả thằng Việt Cộng… thua là
phải!)

Nhắc
đến ông này thì lại nhớ đến bà Phạm thị Minh Hằng. Bà Hằng bị Việt Cộng bỏ tù vì
biểu tình chống Tàu cộng. Bà Hằng vừa viết thư cho các lãnh tụ cộng sản VN để
báo cáo về tình trạng “nhân quyền”. Mở đầu, bà Hằng viết:
Thưa
các bác, đêm qua, nhà cháu không bị ném cứt…

Khi còn ở trong nước, trước khi bà Trần Khải Thanh Thủy bị Việt Cộng bỏ tù về
tội hành hung người, bà Thủy cũng than như thế:
Đêm
nào, nhà bà cũng bị nhà nước đỏ xử dụng xã hội đen ném cứt vào nhà.

Người miền Bắc
sống trong
“thiên đàng” XHCN, họ có cả một nền văn hoá chữ
“C” tự nhiên như thế. Một điều mà văn hoá miền Nam trước 1975 không hề
có!

Nhưng
không lẽ, cộng đồng Người Việt tại nam Cali cũng phải bắt chước bà Bùi Minh Hằng
viết thư cho Hội Đồng Quản Trị (ma) của báo Người Việt để xin một điều như thế.
Xin
Ban
Biên tập thượng thặng, chuyên nghiệp và dồi dào kinh nghiêm báo chí
của
chú Đỗ đừng đại diện cho bọn Việt Cộng trong nước lâu lâu lại “ném cứt” vào mặt
cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản chúng tôi như thế. Sao lại đi “đớp” bàn tay
cho mình miếng cơm, manh áo từ hơn 30 năm qua như thế bao giờ. Hành động “nâng
bi” của chú Đỗ (cỡ lãnh tụ đảng mới được gọi bằng bác, như bác Hồ, bác Tôn…
nhưng những tên nhà văn nâng bi thường gọi Đỗ Ngọc Yến là bác Yến)
làm
chúng tôi lại nhớ bác Mao! Khi nhắc đến bác Mao, người ta không còn nhớ “mao-ít”
hay “mao nhiều” mà chỉ còn nhớ tới một câu nói bất hủ của bác: Loại “trí thức”
hèn hạ, nhổ rồi lại liếm, liếm rồi lại nhổ, quả thật không bằng một cục phân!

ĐÀO NƯƠNG
Báo Người Việt và vấn đề tự do ngôn
luận






Trọng Đạt

 
Mấy tuần nay sự việc báo Người Việt tại
quận Cam đăng bài của Sơn Hào trong mục Thư Ðộc Giả, số báo ra ngày Chủ Nhật, 8
Tháng Bảy 2012 đã gây xôn xao Cộng đồng người Việt hải ngoại. Bài này viết để
phản bác bài của ông Nguyễn gia Kiểng về “Vết Thương Ngày 30 tháng 4”. Đại khái
nội dung bài của Sơn Hào nói ngày 30-4-1975 là ngày dân tộc ta là kẻ chiến
thắng, đế quốc Mỹ và Ngụy quyền tay sai là những kẻ bại trận, Đế quốc Mỹ chỉ là
thực dân mới, bài ca ngợi cách mạng nhân đạo không trả thù Ngụy quân Ngụy
quyền... Tóm lại nội dung chỉ là bài tuyên truyền rẻ tiền của Việt Cộng đã bị
người tỵ nạn lên tiếng phản đối dữ dội. Nội dung bài tuyên truyền quá nhàm chán
nhưng người ta chú ý tới nó vì được đăng trên một tờ báo lớn ở quận Cam, thủ đô
người Việt tỵ nạn, tôi xin đăng lại phía dưới bài viết này. Báo Người Việt phủ
nhận bài này, cho rằng đây là việc làm sai lầm cá nhân chứ không phải chủ trương
của Người Việt, họ vẫn tự nhận là tờ báo chống Cộng của người Việt tỵ nạn. Trong
vòng mười năm trở lại đây, bao Người Việt đã bị đồng bào phản đối dữ dội khoảng
4, 5 lần về những lỗi lầm tương tự như vậy, mỗi trường hợp họ cũng đều xin lỗi
cộng đồng vì sự sai lầm của một vài cá nhân và vẫn tự nhận là tờ báo chống Cộng,
họ đã nhiều lần sa thải hoặc cách chức những người phạm lỗi. Sở dĩ tờ báo tiếng
Việt lớn nhất Hải ngoại này đã nhiều lần phải xin lỗi Cộng đồng không phải vì sợ
áp lực của Cộng đồng hoặc sợ người tỵ nạn thưa kiện mà họ sợ bị “bể nồi cơm”,
chính họ cũng đã nhìn nhận thế. Báo Người Việt nằm trong lòng thủ đô tỵ nạn, họ
sống nhờ quảng cáo của Cộng đồng tỵ nạn cũng như con cá nó sống vì nước!!! Họ
phải nhiều lần xin lỗi cộng đồng vì sợ bị người tỵ nạn tẩy chay không đăng quảng
cáo. Mặc dù báo Người Việt đã xin lỗi cộng đồng và đã có biện pháp kỷ luật với
người phạm lỗi nhưng nhiều hội đoàn, báo chí tại Hải ngoại vẫn tiếp tục gửi văn
thư phản đối tờ báo và yêu cầu giải thích rõ ràng hơn về sự việc này. Nói chung
làn sóng phẫn nộ có khuynh hướng kéo dài. Cũng có một vài vị giáo sư, luật gia
đăng bài trên internet cho rằng báo Người Việt có quyền tự do ngôn luận của họ,
các ông này giảng giải dài dòng văn tự về quyền tự do ngôn luận cho người Việt
Hải ngoại để mọi người hiểu đây là xứ tự do, quyền tự do ngôn luận đứng vào hàng
đầu. Ý các vị này muốn nói báo Người Việt có quyền tự do ngôn luận, có quyền
đăng những bài như vậy. Trong một bài viết về vấn đề này, một ông giáo sư có nói
mọi người tại Hoa Kỳ có quyền phát biểu tư tưởng của mình, dù lời nói ấy có chối
tai người nghe tới đâu chăng nữa vì đó là tự do ngôn luận. Các ông này đã đánh
giá quá thấp trình độ hiểu biết của người tỵ nạn, làm như không ai biết gì về tự
do ngôn luận, ai cần các ông giảng giải dài dòng văn tự về tự do ngôn luận? Tại
Mỹ chuyện này dù là giới cu li cu leo khố rách áo ôm ai cũng đều biết cả. Ngoài
ra các ông này bênh vực cho báo Người Việt, ý nói báo Người Việt có quyền tự do
ngôn luận, có quyền đăng những bài như vậy, có quyền nói những vấn đề như vậy dù
là tuyên truyền cho CS… Mắc mớ gì mà các ông bênh vực? người ta đâu cần các ông
bênh? Báo Người Việt phủ nhận không có nói như vậy. Họ chối đây đẩy nó không
phải chủ trương của tờ báo mà do một cá nhân, người phụ tá chủ bút tính nết
ngang ngược đã làm khổ cả tờ báo. Đầu đuôi câu chuyện là việc của một cá nhân
phụ trách mục Thư Độc Giả chứ không phải là chủ trương của tờ báo mà ra, họ cần
sự thông cảm của Cộng đồng tỵ nạn. Các ông xúi dại người ta, đâm bị thóc chọc bị
gạo, đổ dầu vào lửa vô tình đập bể nồi cơm của họ, báo Người Việt chỉ cầu xin
hai chữ bình an, xin các ông thông cảm mà yên lặng dùm. Nhưng dù là xứ tự do tôi
nghĩ vấn đề phát ngôn chắc cũng phải có một giới hạn nào đó không lẽ cứ nói bừa
đi à? Tôi thí dụ nước Pháp tự do nhất thế giới, họ căm thù Đức Quốc Xã vì đã bị
Đức quốc xã cái trị tàn ác, nếu có ai nói “ông Hitler tốt lắm” thì tôi nghĩ chắc
người đó sẽ không còn cái răng ăn cháo!! Bàn về quyền tự do ngôn luận như trên
sẽ có thêm một số vấn đề, theo tôi biết người Mỹ không chấp nhận chủ nghĩa Cộng
Sản và chủ nghĩa Quốc Xã vì những lý do như sau: - Khi ra phỏng vấn phái đoàn
tại Sài Gòn để đi tỵ nạn sang Hoa Kỳ như chúng tôi cách đây hơn 20 năm, người
nhân viên Mỹ bảo chúng tôi giơ tay tuyên thệ : Tôi không nghiện xì ke ma túy,
tôi không phải là đảng viên Cộng Sản. - Khi thi vào Quốc tịch Mỹ, trong bảng
những câu hỏi có hai câu: bạn có phải là đảng viên Cộng sản không? Bạn có phải
là đảng viên Quốc Xã không? Dĩ nhiên ai cũng phải nói không, vì nói có, không
những không được vào Quốc tịch mà còn bị FBI hỏi thăm sức khỏe là khác. - Khoảng
mười năm trước FBI có đăng thông báo nhờ người tỵ nạn giúp đỡ tố cáo Cộng Sản
nằm vùng để họ bắt, họ cho biết nay nhiều đảng viên CS đã xâm nhập vào Mỹ hoạt
động, dọa nạt người tỵ nạn. - Người Mỹ đã cho lập tượng đài tưởng niệm nạn nhân
CS, họ đã chính thức xác nhận chế độ CS đã tàn sát 100 triệu người trên thế
giới. Ngày thứ ba 12 tháng 6 năm 2007, Tổng thống Bush đã tham dự lễ khánh thành
Tượng đài Tưởng niệm nạn nhân Cộng Sản (Victims of Communism Memorial) tại Hoa
Thịnh Đốn.Trong bài diễn văn Tổng thống Bush cho biết ý thức hệ CS đã tiêu diệt
khoảng 100 triệu người vô tội gồm cả đàn ông, đàn bà và trẻ nít (Communism, an
ideology that took the lives of an estimated 100 million innocent men, women and
children). Tóm lại Hoa Kỳ không chấp nhận chế độ CS và Quốc xã và kết án hai chế
độ này hiện thân của sự tàn ác chống nhân loại. Họ cũng đã xếp CS vào hàng tệ
đoan xã hội ghê tởm ngang với xì ke ma túy như đã nói trên. Hoa Kỳ vẫn coi Cộng
sản là kẻ thù mặc dù có bang giao với CS. Từ những yếu tố trên sẽ nẩy sinh ra
những thắc mắc, tôi không rành về luật, xin các vị biết rõ hơn giải thích dùm.
Hoa Kỳ không chấp nhận chế độ CS, như vậy báo chí tại đây có quyền đăng bài
tuyên truyền cho CS không? Có được chửi Đế quốc Mỹ là thực dân mới không? Ngoài
ra tôi cũng thắc mắc một điểm nữa, những người vào Mỹ theo diện bảo lãnh và lấy
Việt Kiều thì không nói chi, còn vào Mỹ, ở Mỹ theo diện tỵ nạn thì có được quyền
ủng hộ CS, thân CS hoặc có cảm tình với CS không? Nếu có bằng cớ cụ thể có bị
đuổi về nước không, vì khi xin tỵ nạn anh khai là bị CS đàn áp, nay anh khen CS
tốt, ủng hộ CS… tức là trước đây anh đã khai gian, anh là tỵ nạn giả, tỵ nạn
dổm. Cái này mình thí dụ như vậy thôi chứ không có ác ý, tôi chỉ nêu để xin các
bạn hiểu hiết hơn giải thích dùm thôi! Vấn đề nóng bỏng này thu hút sự chú ý của
nhiều người, mấy anh Vẹm, mấy anh cò mồi thừa cơ nước đục thả câu nhẩy vào ăn
có, được thể la làng ầm ĩ trên các diễn đàn, nào là tại Cộng đồng VN Hải ngoại
từ 37 năm qua không có tự do báo chí mà chỉ có một chiều. Nào là Cộng đồng Hải
ngoại bịt miệng nhà báo, chà đạp quyền tự do ngôn luận hơn CS..vân vân và vân
vân. Nghe mà phát ớn xương sống, nhiều người tỵ nạn nơm nớp sợ bị các anh cò
mồi, các anh nằm vùng thưa ra tòa vì tội chà đạp quyền tự do ngôn luận!! Những
người yếu bóng vía ai nấy sợ xanh mặt vì sắp phải vác chiếu ra tòa, khiếp quá!
Sự thực người Việt tỵ nạn có bịt miệng ai đâu? Có quyền hành gì mà bịt miệng
người ta, họ chỉ biểu lộ sự phẫn uất, phản đối những lời nhục mạ họ thôi, họ có
quyền phản đối ầm ĩ, biểu tình ầm ĩ khi bị nói xấu như câu dưới đây“chỉ có
đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền
Nam, mất Sài Gòn, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu
giang sơn về một mối, chấm dứt ách thống trị của thực dân mới”
Chửi cha
người khác thì họ có quyền chống đối, đơn giản vậy thôi, không lẽ tại xứ tự do
họ không được quyền chống đối, biểu tình, phản ứng? Người Việt tỵ nạn đã từng là
nạn nhân của chế độ, đã từng chạy trốn chế độ CS rất gian khổ có quyền chống đối
chế độ mà họ đã không chấp nhận sống chung, thế thôi. Nếu nói Cộng đồng VN bịt
miệng nhà báo thì lại phạm cái tội vu cáo. Phải công nhận mấy anh Vẹm vừa đánh
trống vừa ăn cướp tài thiệt, một mặt các anh bịt miệng bóp cổ các nhà tranh đấu
dân chủ trong nước le cả lưỡi ra, một đằng các anh thò tay ra Hải ngoại định bóp
cổ bọn Ngụy không cho chúng phát ngôn phản động, nói xấu chính sách đảng và nhà
nước, chống đối chế độ CS…. Hay thiệt! Trong bài viết của một ông giáo sư như
trên có nói mọi người tại Hoa Kỳ có quyền phát biểu tư tưởng của mình, dù lời
nói ấy có chối tai người nghe tới đâu chăng nữa vì đó là tự do ngôn luận. Theo
tôi nghĩ những người thích nói những lời chối tai cả một tập thể
t

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Sách Bên Thắng Cuộc là loại sách “Mẹ Mìn”
Trích đoạn phần II (cải tạo)

Ngày 15-6-1975, báo Sài Gòn Giải Phóng xã luận tiếp:
“Hòa hợp là một chính sách lớn của cách mạng. Muốn hoà hợp dân tộc thì điều cơ bản và đầu tiên là phải làm sao cho mọi thành viên trong cộng đồng dân tộc có một lập trường thống nhất làm cơ sở. Giặc Mỹ và bọn tay sai bán nước dã dùng một chính sách chia rẽ tệ hại nhất. Chúng gây thù hằn giữa các thành viên của dân tộc, giữa các tôn giáo, giữa các địa phương.

Chúng cố tình chia cắt nước ta… Nguy hiểm hơn cả là chúng đã dùng mọi thủ đoạn để nhồi nhét vào đầu óc của một số người chủ nghĩa chống cộng điên cuồng để làm bình phong che dấu mục đích xâm lược. Bởi vì chúng biết rằng những người cộng sản là những người yêu nước nhứt, là những người chống đế quốc quyết liệt nhứt…

Làm sao có thể hoà hợp giữa những người yêu nước với những người chống lại tổquốc, dù dưới bất cứ hình thức nào và nhãn hiệu nào? Súng đã nộp mà tư tưởng chống cách mạng vẫn còn thì hoà hợp làm sao được?... Vì vậy, hoà hợp dân tộc là trước hết, họ phải gột sạch những nọc độc tư tưởng giặc Mỹ đã gieo rắc, từng bước tiếp thu ánh sáng chính nghĩa của dân tộc.

Đợt học tập tổ chức cho binh sỹ nguỵ quân, nguỵ quyền hiện nay đã mở ra cho họ một cơ hội tốt để làm việc đó. Qua học tập, họ phải thấy cho rõ âm mưu và tội ác của giặc Mỹ và tay sai, phải nhận ra chính sách khoan hồng đầy nhân nghĩa của cách mạng, phải thấy hết lỗi lầm của mình đối với dân tộc và con đường tất yếu họ phải đi từ đây để làm lại cuộc đời, trở thành người công dân Việt Nam chân chính.

Đó là con đường duy nhất đưa họ đi đến hoà hợp với đông đảo các tầng lớp nhân dân” Cho tới đầu thập niên 1990, quan điểm của Đảng về việc tập trung cải tạo vẫn còn khắc nghiệt.
Thông báo ngay
20-2-1991 của Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương “Vê nhưng luân điệu xuyên tac cua Bui Tin trên đai BBC” viết: “Viêc cai tao nhưng phân tư đa gây nhiêu tội ác hoặc còn mang nặng tư tưởng chống cộng, thù địch quyết liệt với cách mạng thi hoàn toàn không phải la vi phạm nhân quyên, càng không phai là việc làm trái với chính sách hàa hợp, hòa giai dân tôc mà chính là viêc làm cần thiết để bảo vệ nhân quyền cho mọi người và để tăng cường hòa hơp dân tộc” .
Đúng như ông Võ Văn Kiệt thừa nhận, đòi hỏi những sỹ quan thua trận “tiếp thu ánh sáng chính nghĩa” từ những người đưa mình vào tù là một yêu cầu quá cao. Cán bộ quản giáo miền Bắc, những người trực tiếp giáo dục lại các “ngụy quân và ngụy quyền” là những người lớn lên trong một xã hội hoàn toàn khép kín.


Quý vị hãy tỉnh táo mà phân tích đoạn trên đây để thấy chuyện gì đang xảy ra cho thế hệ trè mai sau . . .

Cái chết của cố thiếu tá biệt động quân Trần Đình Tự

Note:
Bài này trích trên Web Site Hưng Việt, khi đọc tôi cảm động về cái chết của Thiếu Tá Trần Ɖình Tự, lời kể không rõ thực hư, xin quý độc giả xem và có nhận định. Bài thơ tưởng niệm trích trong email group CatBui2011
Hoàng Hoa
-------

Tác giả/Nhân vật: |26-12-2011| 1,699 lần xem | |
Trong quân sử của cuộc chiến Quốc Cộng kéo dài từ 1954-1975, có khá nhiều những chiến công hiển hách của những đơn vị QLVNCH hay của từng cá nhân, người lính VNCH từ cấp chỉ huy đến hàng binh sĩ. Hai mươi mốt năm, cuộc chiến đấu của người Miền Nam chống trả và ngăn chặn từng đợt xâm lăng từ miền Bắc Việt Nam, người anh em cùng chung huyết thống, cùng mang dòng máu Lạc Hồng, nhưng đã đánh mất tình người. U mê với chủ thuyết không tưởng Cộng Sản, bằng vỏ khoác “thế giới Đại Đồng”, thực ra là sự tàn bạo, dã man, và đê tiện mới chính là điều căn bản của bọn người man rợ đó. Và, đau đớn biết bao, từ thế hệ này đến thế hệ khác thanh niên Miền Nam cùng nhau gia nhập quân ngũ, dắt dìu nhau đi vào nơi lửa đạn, để truy diệt kẻ xâm lược. Từng gia đình từng cá nhân mặc nhiên chấp nhận mọi thua thiệt, mọi thương đau để đem sức mình đóng góp vào cuộc chiến ngăn chặn ấy. Những mong có một ngày những kẻ gieo rắc tai ương cho dân tộc sẽ nhận ra sự phi lý, nhận ra thân phận mình đang dùng súng đạn để tương tàn, nhận chìm tổ quốc, dân tộc vào vũng lầy của máu, của thịt da chính mình và lúc đó họ cũng sẽ nhận ra được chính cuộc chiến tranh đã hủy hoại tàn nhẫn quê hương, chung quy cũng chỉ là ước muốn áp đặt một chủ nghĩa chính trị không giống ai và chính cuộc chiến chỉ là phục vụ cho thế lực và mưu đồ của ngoại nhân. Và, lúc đó họ sẽ từ bỏ giấc mộng điên cuồng, hoặc cả hai bên cùng gác súng, trở về với chính mình, cùng chung lo gây dựng lại những đổ nát, hoang tàn, chữa trị những vết thương đang hoá dòi trên thân thể Mẹ Già Việt Nam.
Thật phũ phàng và cay đắng, tất cả đã trở thành ác mộng, đã thắt cổ chết treo cho mọi mơ ước, mọi cầu mong của dân Việt. Cuộc chiến cũng chấm dứt. Tiếng súng đã thôi không còn vang vọng bên tai mọi người, nhưng chính ngay sau lúc tiếng súng vừa im lặng trên lãnh thổ, thì cũng là lúc bạo tàn, tủi nhục, và nước mắt được đong đầy, ngập khắp lãnh thổ Miền Nam, đâu đâu cũng chỉ còn là tiếng than tiếng khóc, nỗi thống khổ nặng như đá tảng đè trên thân xác mỗi người, lù lù trong mỗi gia đình như một tiền oan nghiệp chướng. Những người lính VNCH phải buông súng trong tức tưởi, nghẹn uất, có người còn ngơ ngác tự hỏi: Lẽ nào ta lại quy hàng? Trong tất cả những bài học quân sự, tất cả mọi binh thư, binh thuyết, và những huấn lệnh của thượng cấp, người lính chưa hề được nghe một lời nào nhắc đến sự quy hàng – Thế mà bây giờ họ lại được lệnh gác súng – người lính không ngẩn ngơ, đau uất sao được. Tôi muốn dùng chữ LÍNH ở đây để chỉ chung cho QLVNCH, không dành cho riêng một thứ cấp nào của quân đội chúng ta. Trong sự ngỡ ngàng, sự uất nghẹn ấy, đã có rất nhiều quân nhân VNCH tuẫn tiết, chẳng riêng năm vị tướng, thậm chí cả những người lính cũng chọn cái chết để tạ lỗi với quê hương, với dân tộc vì họ cảm nhận mình đã không tròn trách nhiệm, không tròn bổn phận của người bảo vệ tự do và độc lập, như trường hợp của một Hạ Sĩ Biệt Động Quân nhất định không cởi bỏ binh phục, đã cho nổ trái lựu đạn, để thân xác mình tan nát, trước sự bàng hoàng, kinh hãi và kính phục của hai người đồng đội và dân chúng trước cửa tiệm phở gà đường Trương Tấn Bửu; hay câu chuyện đầy nước mắt và bi hùng của năm người lính Nhảy Dù, sau khi nhận được lệnh buông súng, họ đã bàn với nhau, uống những giọt cà-phê cuối đựng trong bi-đông, hút điếu thuốc Quân Tiếp Vụ chót, ai nấy xé bao thuốc lấy cái hình người lính trong tư thế tác chiến, dưới bóng quốc kỳ, bỏ vào túi áo ngực mình. Sau chót, họ – năm người chiến binh Mũ Đỏ – dõng dạc nói với những người dân cư ngụ chung quanh khu Hồ Tắm Cộng Hòa, ngã ba Ông Tạ: “Xin vĩnh biệt bà con, chúc tất cả bà con ở lại mạnh khoẻ và may mắn – xin bà con dang xa chúng tôi để tránh sự nguy hiểm”. Mọi người còn đang ngơ ngác, cứ tưởng anh em Mũ Đỏ nói họ tránh ra để không bị nguy hiểm do đạn giao tranh. Chẳng dè, năm người lính Dù đã ngồi xuống thành vòng tròn, lấy từ ba lô ra lá Quốc Kỳ VNCH, trải trên mặt đất. Cả năm người cùng dang rộng vòng tay, rút chốt trái lựu đạn, bỏ trên mặt lá cờ và cùng nhau gục xuống để cho tiếng nổ đanh gọn, kết thúc cuộc sống của họ – Thịt da tan nát cùng lá cờ. Nơi họ tự ải chỉ cách nhà mẹ tôi khoảng chừng 150 mét. Người dân đã khóc thương họ, nhưng chỉ dám khóc thầm, lúc này kẻ thù đã ngự trị toàn Miền Nam.
Đồng một lúc với sự đầu hàng ép buộc sự buông súng không thuận ý, cũng là lúc kẻ thù – Cộng quân – bắt đầu sự trả thù, khởi sự báo oán trên sinh mệnh người lính VNCH, và trên sự an toàn, hạnh phúc của dân chúng Miền Nam. Tội ác của Cộng Sản Việt Nam sổ sách nào ghi cho đủ, kể lại bao lâu cho hết; cũng như gương bất khuất của người lính, nhắc lại cho nhau nghe, giương danh tên tuổi họ cho mai hậu, tưởng chẳng bao giờ thừa dư, mà chúng ta cần phải nêu lại để tự nhắc với lòng mình niềm oán hận, nỗi thù còn hằn còn nguyên một khối kết đặc trong hồn chúng ta, khó lòng xóa nhòa, gột bỏ vì kẻ thù ta còn đấy, vẫn đang hàng ngày phủ chụp bàn tay vô luân của chúng trên quê hương, trên từng ly vuông da thịt người dân. Gương anh dũng hy sinh, thà chết nhất định không hàng giặc trong những ngày cuối cùng của Miền Nam tự do, diễn ra khắp nơi, trên bốn vùng chiến thuật, và trong tất cả mọi quân binh chủng chủ lực quân, lực lượng bán quân sự, thậm chí ngay cả anh Nhân Dân Tự Vệ sinh sống ở Cống Bà Xếp (Hoà Hưng) đã treo cổ chết nơi sau nhà để khỏi bị giặc hành hạ.
Ở đây trong bài viết này, tôi chỉ xin được đơn cử một gương can đảm bất khuất của một quân nhân BĐQ, đồng thời cũng chính anh hứng chịu sự trả thù, và, ngay cả gia đình anh – cha mẹ, vợ con anh cũng không thoát, đã bị hành hạ tinh thần liên tục và đê tiện. Sự trả thù đáng được đem ra gọi là điển hình theo quan niệm của giặc Cộng. Anh là Thiếu tá Trần Đình Tự, Tiểu đoàn trưởng Tiểu Đoàn 38, Liên Đoàn 32 BĐQ (Liên Đoàn 5 BĐQ trước kia). Trước khi kể lại sự hy sinh của chiến hữu BĐQ TRẦN ĐÌNH TỰ, xin cho phép tôi được ngược về dĩ vãng để viết vài điều tôi được biết về anh theo lời thuật của thân mẫu anh.
Trần Đình Tự, sinh năm 1943 ở Hà Nội, thuở nhỏ học Tiểu học Ngô Sĩ Liên (phố Hàm Long), nhà lại ở khá xa, mãi tận phố hàng Than, nhưng anh rất chịu khó lẽo đẽo đi bộ đến trường không cần ai phải đưa đón. Thân phụ Tự là công chức, làm việc trong Tòa Thị Chính thành phố. Thân mẫu là giáo viên, bà dạy tại trường Tiểu học ngoại ô Hà Nội, và có lẽ cuộc đời, sinh hoạt hàng ngày của Trần Đình Tự là do sự giáo dục, ảnh hưởng sâu đậm của mẹ mình. Trầm lặng và ngăn nắp là bản tính của Tự. 1954 được 11 tuổi, Tự được cha mẹ đem vào Miền Nam theo cuộc di cư vĩ đại. Tại Sài Gòn, Tự học trung học nơi ngôi trường có truyền thống giáo dục tốt đẹp và kỹ lưỡng vì trước đó trường thuộc hệ thống quản trị và chương trình dạy dỗ do Giáo Hội Công Giáo Việt Nam: Trường Hồ Ngọc Cẩn.
Cũng theo thân mẫu anh nói lại, ngay từ lúc mới biết làm toán, Tự đã tỏ ra khá giỏi và mỗi năm mỗi lớp, ở môn toán, Tự là số 1 không ai tranh được. Các môn học khác, Tự rất dốt, đủ đỉểm trung bình là may. Cả ngày chỉ cặm cụi làm toán, ngoài ra các môn khác học để đủ điểm mà thôi. Sau khi tốt nghiệp bậc trung học, đậu bằng Tú Tài toàn phần ban toán, lẽ ra Tự sẽ tiếp tục ở đại học nào đó do anh chọn và vì những lý do chưa đến tuổi nhập ngũ, trong gia đình đã có hai người anh đang phục vụ trong những cơ quan trực thuộc quy chế quân đội, dù có đến tuổi, Tự vẫn còn được huởng trường hợp hoãn dịch để trau dồi học vấn. Thế nhưng, Trần Đình Tự đã làm đơn, đem đến Bộ Quốc Phòng để nộp xin tình nguyện được gia nhập quân đội. Anh xin đi học khoá 14 Sĩ quan Trừ Bị Thủ Đức. Điều này đã tạo ra không khí trầm uất, phiền lòng trong gia đình Tự, thời gian hai ba tháng. Cha mẹ Tự mong mỏi ít ra Tự cũng phải đến đại học vài năm, sau đó sẽ tính nhưng Trần Đình Tự đã làm ngược lại. Mãn khoá, Trần Đình Tự được bổ sung tài nguyên sĩ quan cho Trung Tâm Huấn Luyện Chi Lăng ở miền Tây Nam phần. Sau sáu tháng Tự lại một lần nữa ít nhiều gây ưu phiền cho gia đình. Anh làm đơn xin tình nguyện được phục vụ trong binh chủng BĐQ. Anh được toại nguyện. Ngày tôi về trình diện TĐ 33 BĐQ ở Biên Hòa, Tự đã có mặt tại đơn vị này từ bao giờ, vì tôi nhập ngũ sau Tự ba khoá. Tôi học khoá 17 STQB/TĐ. Thật ra, những ngày đầu về đơn vị, cũng là đầu đời nữa, đơn vị tác chiến của một binh chủng, dường như có nhiều người cảm thấy e ngại khi nhắc đến. Cuộc sống của binh chủng quá nhiều vất vả, hiểm nguy. Tôi cũng thấy rụt rè, lo âu, thái độ luôn luôn băn khoăn tự hỏi mình sẽ phải làm gì ở những ngày sắp tới, chẳng những âm thầm quan sát từng cử chỉ, đi đứng của anh em HSQ, binh sĩ nhất là mọi động tác của các vị sĩ quan, tôi đều ghi nhận để học lóm hầu có thể xài cho mình sau này.

Lần đầu tôi gặp Trần Đình Tự, tôi chào anh theo quân cách, Tự không đáp lại, mặt nghênh nghênh và cổ thì quẹo qua một bên. Tôi tức uất người, nhủ thầm: tên Thiếu úy này lối, nghênh ngang, và cao ngạo. Tôi ghìm trong đầu và luôn luôn quẩn quanh với thành kiến Trần Đình Tự khinh người, dĩ nhiên, tôi cũng cảm thấy không ưa Tự…. Tôi đem chuyện này kể lại với Thiếu úy Lê Kỳ Ngộ, vị sĩ quan đàn anh và là thầy dạy tôi trong trường SQTB/TĐ, nay cũng phục vụ trong binh chủng BĐQ, anh ở ĐĐ3/33. Tôi than phiền với anh Ngộ về thái độ ngạo mạn của Tự. Anh Ngộ cười ngất: “Đ. ơi, tội nghiệp nó, không phải Tự nó nghênh hay kênh gì đâu, niễng niễng là có tật đấy, có lẽ hồi còn nhỏ nó bị gió máy làm vẹo cổ. Bản tính Tự trầm lặng chứ không phải nó ngạo mạn. Tôi biết rõ tính nết hắn nhiều lắm.” Anh Ngộ còn khuyên tôi: “Ráng hòa nhập với đời sống quân ngũ, lâu rồi sẽ quen. Có thể Tự và Đ. sẽ thân nhau hơn người khác không chừng”.
Thời gian lần lượt qua đi từng tháng, từng năm, chúng tôi sống phục vụ trong cùng đơn vị lần lượt đã đến vị chỉ huy thứ tư. Ông Tiểu đoàn trưởng thứ tư của chúng tôi ở TĐ33/BĐQ là Thiếu tá Tử Thần. Có nhiều đổi thay trong đơn vị, nhiều sĩ quan đồng đội đã ra đi, người thì sau chuyến hành quân đã không chịu về với anh em, người thì chuyển đến đơn vị mới. Lúc này Tự là ĐĐT/ĐĐ3BĐQ và tôi coi ĐĐ4. Hai đứa chúng tôi đã là bạn thân, đã cùng nhau dong ruổi trên các miền lửa đạn. Và, năm 1971 trong chiến dịch hành quân ngoại biên, QLVNCH mở những cuộc hành quân sang Campuchia truy diệt và tiêu hủy những căn cứ Cộng Sản VN. Tháng 2-1971, trong cuộc hành quân trực thăng vận xuống căn cứ của SĐ7CS, trong lúc giao tranh Tự bị trúng mảnh đạn pháo vào đầu, anh được chuyển về Tổng Y Viện Cộng Hoà, rời khỏi TĐ33BĐQ từ đó.
Mùa hè 1972, Cộng Sản Bắc Việt ồ ạt dùng đại quân, đại pháo tấn công cường tập trên khắp các mặt trận, nặng nhất lúc đó là mặt trận Quảng Trị, hàng chục Sư Đoàn chính quy vượt sông Bến Hải, vượt biên giới Việt Lào, đồng loạt tấn công thế như cuồng lưu, như biển động. Do đó Bộ TTM/QLVNCH đã điều động LĐ5BĐQ không vận ra tăng cường cho mặt trận QK1. Cũng lại tháng 2-1972, SĐ308 Tổng Trừ Bị CS, xe tăng, đại pháo tấn công điên cuồng LĐ5BĐQ, sự chênh lệch quá đáng về lực lượng đã khiến LĐ5BĐQ phải vừa đánh vừa lui dần về phía sau để chờ sự tăng viện, nhưng đến khu vực cầu Trường Phước, đoạn Quốc Lộ I cũ, LĐ5BĐQ bị lọt ổ phục kích của một Trung đoàn VC tăng cường đơn vị pháo. TĐ38 BĐQ do Thiếu tá Vũ Đình Khang chỉ huy, Trần Đình Tự – sĩ quan Hành quân (Trưởng ban 3) nhận lệnh của Trung tá Liên Đoàn Trưởng Ngô Minh Hồng phải đánh cản hậu, bằng mọi cách phải chặn đứng sức tiến cuồng bạo của địch để LĐ rút qua sông (gồm TĐ30, TĐ33, và BCH/LĐ). Tiểu Đoàn 38BĐQ đã hoàn thành nhiệm vụ, riêng hai vị Sĩ quan đầu đàn của đơn vị cũng hoàn thành trách nhiệm là ở lại sau cùng để “con cái” qua sông an toàn và cuối cùng chính hai ông thẩm quyền: Vũ Đình Khang, Trần Đình Tự lọt vào tay giặc trở thành tù binh. Lý do lãng xẹt: cả hai không biết bơi, loay hoay cùng mấy người hộ tống đang “nghĩ kế” để vượt con rắn lục thì bị giặc đến cõng qua sông Bến Hải đem về trại tù Lạng Sơn.
1973 – Hiệp định Paris – ngưng bắn da beo, da cọp. Trao đổi tù binh, Trần Đình Tự lại trở về với gia đình Mũ Nâu, gắn bó đời mình với binh chủng BĐQ. Anh được thăng cấp Thiếu tá và được cử làm Tiểu Đoàn Trưởng TĐ33BĐQ thay thế vị chỉ huy cũ, được điều động đi chỉ huy một đơn vị khác. Những ngày bão lửa, cuồng lưu của bom đạn đã qua. Hiệp định đình chiến đã ký kết, nhưng vẫn chưa có hòa bình. Giao tranh vẫn liên tục nơi này nơi kia. Liên đoàn 5BĐQ đã cải danh thành LĐ32BĐQ, cũng đã và đang cùng các LĐ/BĐQ khác bảo vệ tỉnh Bình Long. Mặt trận An Lộc, vẫn nặng nề trong âm mưu xâm lược.
Tháng 3-1975, trên toàn lãnh thổ VNCH tự nhiên vỡ ra từng mảng sau khi Ban Mê Thuột thất thủ. Hết nơi này “di tản chiến thuật” lại đến chỗ kia “tái phối trí”. LĐ32BĐQ lại một lần nữa theo lệnh, rời bỏ An Lộc để về tái phối trí, thiết lập tuyến phòng thủ bảo vệ tầm xa cho thủ đô Sài Gòn, tuyến bố trí kéo dài một vòng cung từ Khiêm Hanh (Bầu Đồn) Tây Ninh kéo dài qua con Suối Cao, Gò Dầu, tạo thành một cái đê chặn đứng cơn nước lũ Cộng Sãn từ các mật khu Dương Minh Châu, Bời Lời, Bến Cát (Tam Giác Sắt) không cho con lũ này chảy về Sài Gòn. Áp lực có nặng nề, cường độ giao tranh ngày càng cao, đạn pháo giã gạo trên đầu mỗi giờ mỗi tăng. Những người lính Mũ Nâu LĐ32BĐQ dưới sự chỉ huy điềm tĩnh và gan lì của Thuận Thiên (Trung tá Lê Bảo Toàn) vẫn giữ vững phòng tuyến, chưa có khúc ruột nào bị cắt đứt hay chọc thủng và dĩ nhiên TĐ38 cùng các đơn vị bạn TĐ30, TĐ33, Đại Đội Trinh Sát 5BĐQ (do Cường Dương Tướng Quân Đỗ Minh Hưng chỉ huy – không hiểu tôi nhớ có chính xác không, nếu sai xin tha thứ). Hàng ngày, vẫn chia nhau “luộc” những con cua đồng, bộ binh chúng lần mò vào hàng rào phòng thủ thì nằm yên tại đấy, không trở ra được nữa vì đã ăn no kẹo đồng.
Thế nhưng vận nước đã đến lúc phải chịu đau thương, thân phận người lính VNCH có chiến đấu dũng mãnh như sư tử đến lúc bị bức bách phải quy hàng, cũng đành phải nhẫn nhục buông súng. 11 giờ ngày 30 tháng 4, 1975 tại Trung Tâm Hành Quân của Liên Đoàn, Thuận Thiên nhận được lệnh từ cấp chỉ huy Quân Đoàn: “Hãy ngưng bắn ngay lập tức, ở yên tại chỗ để đợi phía bên kia đến bàn giao khu vực”. Trung tá Lê Bảo Toàn chết sững, buông cái ống liên hợp máy truyền tin rớt xuống đầu người lính đang ngồi dưới chân. Ông đổ vật xuống chiếc ghế như cây chuối bị đốn ngang. Hai mươi năm phục vụ quân ngũ – 19 năm dong ruổi vào ra vùng đạn bom, 5 lần bị thương lần nào cũng thập tử nhất sinh, nhưng chưa bao giờ ông thấy đau như lúc này. Ông nghẹt thở, buốt trong óc tưởng như ai đang đóng ngập cái đinh 10 phân vào đầu, có lẽ lấy kéo cắt ruột cũng chỉ đau đến thế.

Ông lịm đi, người sĩ quan Hành quân phải gọi khẽ: ”Trung tá!”. Ông gượng đau để lấy lại bản lãnh. Sau cú “sốc”, Trung tá Lê Bảo Toàn đã điềm tỉnh trở lại. Ông cầm máy gọi lần lượt từng Trưởng: TĐ30 Thiếu tá Nguyễn Ngọc Khoản, TĐ33 Thiếu tá Đinh Trọng Cường, TĐ38 Thiếu tá Trần Đình Tự. Cả ba đã đáp nhận. Trung tá Toàn chậm rãi, ông cố giữ cho tiếng nói của mình, với âm lượng đều đặn như mọi ngày:
- Các anh vặn nhỏ máy, tôi thông báo lệnh quan trọng. Im lặng một giây, ông nói tiếp: Các anh ra lệnh cho “con cái” buông súng – Tổng Thống Dương Văn Minh đầu hàng rồi. Sẽ có đại diện của “phe họ” đến để bàn giao. Cám ơn các anh, các vị Tiểu Đoàn Trưởng, các Sĩ Quan trong Liên Đoàn. Tôi cũng đặc biệt cám ơn các anh em Hạ Sĩ Quan, binh sĩ. Chúng ta đã bấy lâu công tác, sống chết với nhau. Nay, nhiệm vụ của tôi kể như đã chấm dứt, tôi không còn trách nhiệm với Liên Đoàn nữa. Thân chào tất cả anh em trong Liên Đoàn, lời cuối cùng của tôi trong cương vị Liên Đoàn Trưởng là yêu cầu các anh bình tĩnh và chúc tất cả may mắn.
Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời Trần Đình Tự đã cưỡng lệnh cấp chỉ huy. Sau khi nhận lệnh buông súng và lời chào của Trung tá LĐT, anh quay qua Đại úy Xường – Tiểu Đoàn Phó TĐ38BĐQ:
- Anh Xường, tôi vừa nhận lệnh mình phải buông súng đầu hàng. Đây là lần chót, tôi yêu cầu và cũng là lệnh: anh nói lại cho các Đại Đội Trưởng và thay tôi dẫn đơn vị ra điểm tập trung. Tôi sẽ ở lại, đánh nữa, tôi không đầu hàng, anh hiểu cho. Tôi không khi nào để chịu lọt vào tay tụi nó lần nữa.
Tiếp đó, anh cho tập trung BCH, Trung đội Thám Báo nói với họ là đã có lệnh quy hàng, các anh em sẽ theo lệnh Đại úy Tiểu Đoàn Phó, còn ai muốn ở lại chiến đấu với anh đến giờ chót thì đứng riêng một bên. Lần lượt số người tách khỏi hàng được gần 40 chiến sĩ. Trần Đình Tự đưa tay chào Đại úy Xường và các quân nhân dưới quyền, rồi dẫn những người quyết tử tiến vào khu vực vườn khoai mì để tiếp tục “ăn thua” với địch. Kết cục, cuộc chiến đấu cũng phải chấm dứt. Tự và anh em hết đạn, địch tràn ngập, bắt tất cả những người còn sống (9 người) giải về sân trường Tiểu Học gần đấy.
Tên chỉ huy của giặc Cộng tiến về phía Tự lớn tiếng lăng nhục QLVNCH và chỉ ngay mặt Tự thoá mạ thậm tệ, rồi bắt anh cởi áo quần (lon Thiếu tá may dính trên cổ áo). Tự đứng yên nhất định không chịu, tên VC rít lên: “đến lúc này mà mày còn bướng hả, lũ uống máu, bọn tay sai, những thằng ác ôn. Mày có làm theo lệnh của ông không thì bảo. Nhân danh cách mạng ông ra lệnh cho mày cởi áo quần ngụy và nằm xuống. Chúng mày đã đầu hàng, nghe rõ chưa!”
Tự cười đểu:
- Ai đầu hàng, nhưng tao thì không. Mày nghe đây. Chúng mày mới là lũ ác ôn, chúng mày mới đích thực là lũ tay sai, lũ vong thân chó má. Bọn mày là những tên tội đồ của dân tộc VN, hiểu không? Một lũ đê tiện!
Tên chỉ huy VC mắt nổi gân máu, tiến đến sát mặt Tự, giơ tay giật mạnh, bung hai hàng nút từ cổ xuống đến bụng. Tên giặc Cộng rút luôn con dao găm Tự đeo bên hông. Nó đâm thật mạnh vào bụng Trần Đình Tự, rọc mạnh xuống phía dưới. Ruột Tự lòi tuột ra ngoài. Chưa hả cơn, nó còn ngoáy mạnh mũi dao vào tận trong bụng Tự. Anh hét tiếng bi ai và nghẹn uất, đổ sụm xuống, oằn mình giật từng cơn trong vũng máu.
Đồng thời với hành động dã thú ấy, tên giặc nghiêng đầu nhìn Tự rồi nói gọn: “Đem những thằng này bắn hết đi! Toàn là ác ôn cả đấy!”
Tám quân nhân còn lại, bị dẫn ra phía sau trường để được bắn xối xả mấy loạt AK47. Xác họ bị quăng xuống các đìa gần đó. Bọn VC dẫn nhau bỏ đi.
Thiếu tá Trần Đình Tự, bị giặc Cộng mổ bụng chết được hơn một tuần, gia đình ở Sài Gòn nhận được tin. Vợ anh tìm đến nơi anh bị hành hình để xin xác chồng. Đau đớn cho chị, xác chồng đã chẳng thấy, lại còn bị những tên VC tại địa phương lớn tiếng sỉ nhục vong linh chồng mình. Chị đã quay về Sài Gòn sau câu trả lời gọn lỏn của chúng: “Chồng chị là tên ngụy ác ôn, đàn áp bóc lột nhân dân, nợ máu quá nhiều, nhân dân nổi giận trừng trị. Cách mạng rất khoan dung không trả thù như vậy. Chị đi tìm nhân dân mà xin các anh ấy!”
Chưa hết. Sự trả thù đê hèn vẫn đeo đuổi theo từng cá nhân người lính VNCH, từng gia đình mỗi người. Năm 1985, tôi được thả về từ trại tù VC. Sau vài tháng tôi đến nhà Thiếu tá Trần Đình Tự ở đường Dương Công Trừng (Thị Nghè) thăm ba mẹ Tự. Đến nơi được biết thân phụ anh phần uất hận, phần thương con – tất cả con trai của cụ, hai người anh Tự cũng bị tập trung vào trại tù Cộng Sản, Cụ đã lâm trọng bệnh qua đời năm 1975. Mẹ của Tự, bà cụ ở lại chịu đủ điều cay đắng, thương con Cụ lập bàn thờ Trần Đình Tự bên cạnh bàn thờ chồng. Tấm ảnh thờ Tự chụp lúc vừa được vinh thăng Thiếu tá, nên anh mặc quân phục. Chính vì tấm ảnh thờ mà cách vài ngày mấy tên Cộng Sản địa phương như Công An, Ủy Ban Nhân Dân lò mò đến để buông những lời lẽ mất dạy, vô luân, đốn mạt nhưng lại cao giọng đạo đức rẻ tiền.
- Cách mạng rất phân minh, rành rẽ mọi điều, tình tự dân tộc đều đâu ra đấy. Tội ai người ấy chịu. Bà thờ chồng, thờ con trai điều này đáng biểu dương, nhưng tấm ảnh tên ác ôn kia thì không được để đấy, bà phải cất đi, lấy ảnh khác mà để.
Thân mẫu Tự cố dằn cơn tức uất:
- Các ông thông cảm, ở đâu thì theo đó, con tôi đã chết thảm, xác không có để mang về. Nó chẳng còn cái ảnh nào, chỉ có một, các ông để cho tôi thờ nó. Hàng ngày được nhìn thấy chồng, con vẫn ở bên mình.
Tên VC trả lời:
- Nếu không có cái khác thì cất đi hoặc để linh động, Cách Mạng nhất trí cho bà để cái ảnh nhưng lấy mực bôi cái lon lá và bộ quần áo ngụy đi.
Mẹ Tự nhất định không chịu, cứ để tấm ảnh trên bàn thờ cho đến một lần, chúng nó đem bà cụ ra tổ dân phố để “đấu tranh xây dựng”. Bà cụ nổi dóa nói tướng lên:
- “Cách mạng khoan hồng”, “Cách mạng độ lượng” cái gì? Bác Hồ có chỉ dạy các anh ép người dân đến mức này không? Hai năm liền chồng chết, con chết thảm, con đi tù, các ông muốn tôi phải thế nào hay là các ông giúp tôi chết phứt đi cho rồi. Tôi theo chồng theo con là khỏi khổ!”
Có lẽ vì thấy ép quá, không có lợi khi sự việc đã gây xầm xì trong khu vực, bọn VC địa phương lờ dần đi, không ghé nhà Tự để mè nheo, quấy rầy bà cụ nữa. Tự được yên thân trên bàn thờ, nhưng mẹ mình lại vĩnh viễn không được thấy con, dù là nhìn tấm ảnh: Cụ đã bị mù lòa, sống lủi thủi trong bóng đêm của quãng đời còn lại với mấy đứa cháu nội.
THAY LỜI KẾT:
Câu chuyện về sự trả thù đê hèn và dã man của bè lũ Cộng Sản Việt Nam là hoàn toàn sự thật. Và dĩ nhiên sự trả thù, cung cách đối xử của Cộng Sản dành cho Quân nhân QLVNCH và gia đình hoàn toàn do chính sách, kế hoạch đã được chỉ thị từ Trung Ương xuống, nhưng nếu có ai hỏi đến chúng nó lại bẻo mép đổ vấy cho địa phương, cho nhân dân, cho cá nhân nào đó nóng giận gây ra.

Sự đền nợ nước của Trần Đình Tự tôi kể lại hôm nay là do lời thuật lại của Đại úy Xường, Tiểu Đoàn Phó TĐ38BĐQ. Anh cũng đã hy sinh trong trại tù CS Nghệ Tĩnh năm 1979. Tôi gặp Xường ở trại 8 Yên Bái năm 1977. Anh bị VC bóp cổ chết trong ngục thất vì sau nhiều lần trốn trại anh đều bị bắt. Xường xuất thân từ khoá 22A Võ Bị QGVN.
Người thứ hai thuật lại những giờ phút sau cùng của Cố Thiếu tá Trần Đình Tự là người lính Mũ Nâu mang máy truyền tin cho Tự. Cùng bị tàn sát sáng 30-4-1975 một lượt với Tự và các anh em khác. May mắn, Đức Trọc – tên anh ta – bị thương giả chết chờ cho VC đi xa rồi ráng bò vào nhà dân, được dấu diếm băng bó, rồi thuê xe lam chở về Sài Gòn.
Thoáng đấy mà đã 35 năm, dân Việt Nam sống trong kìm kẹp, đè nén của Cộng Sản. Người lính VNCH ở quê nhà chịu biết bao nỗi ê chề, cay đắng. Tự chết 35 năm, thân mẫu của anh có còn để giữ tấm ảnh của anh trên bàn thờ? Vợ con anh nay ở phương nào? Vì năm 1976 vợ đem con về nương náu bên ngoại.
Xin cho Thiếu tá BĐQ TRẦN ĐÌNH TỰ một nén hương truy niệm.
Mũ Nâu THIÊN LÔI
-----
Cố Thiếu Tá TRẦN ĐÌNH TỰ
1943 - 1975
Tưởng niệm Công Tử "Niểng" Trần Đình Tự, Chiến hữu cùng Đại Đội 4.
Riêng tặng các Mũ Nâu Tiểu Đoàn 33 BĐQ, Lực lượng Trừ bị QĐIII - QK III
để nhớ lại những cuộc săn lùng VC mỗi độ Xuân về ...
NHAT LUNG
Xuân Trong Rừng Thẳm



Tác giả: Trần Anh Mai - Hợp ca (Paris By Night)


Theo cánh quân tôi băng rừng
Kìa đàn én nhởn nhơ đầu gió
Cành mai thắm chắn bước quân đi
Ôi Chúa Xuân đến trên trần gian
Cho thế nhân xây mộng thắm.

Nghe bước xuân đi trong hồn
Chạnh lòng nhớ đến xuân miền xa
Thành đô đó có dáng xuân vui
Nhưng vắng anh biết xuân còn vui không?
Hỡi ai đang chờ mong.

Xuân sang xuân tàn,
Rồi xuân vắng
Xuân đến rồi xuân đi.
Tháng năm gió mưa quen đường dài
Cố hương vắng xa len miệt mài
Miệt mài cho tương lai.


Cho sắc xuân không phai màu,
Ghì tay súng giữ xuân bền lâu
Đời chinh chiến nắng tím với mưa nâu
Mấy ai đón xuân tròn vui đâu,
Hỡi xuân qua rừng sâu.